Cơ thể của Tần Thận sau khi tắm xong thật ấm áp, khắp người vẩn quanh hương thơm, là mùi sữa tắm yêu thích nhất của Tần Diệp Tân.
Người con gái dịu chóp mũi đỏ vào bên cổ người đàn ông, hé môi ngọt nhẹ nhàng cắn một miếng trên da thịt anh như để trả thù sự trêu chọc của người nào đó.
Thật ra, Tần Diệp Tân không thích đàn ông uống rượu. Khi cô còn nhỏ, ba cô là Phương Cao Dịch cứ hễ sau khi uống rượu xong sẽ bắt đầu đánh đập mẹ con cô. Nhưng ngược lại, sau khi người nào đó uống rượu vào, so với lúc trước bớt đứng đắn đi một chút, nhưng chính điều đó cuốn hút tầm mắt cô khiến cô đắm say.
Tần Diệp Tân nghĩ, trao cơ thể này cho anh, ngay từ đầu cô đã không hối hận.
Cơn đau buốt của lần đầu tiên dần thay thế bằng niềm sung sướиɠ không gì sánh được. Không phải là đám đàn ông háo sắc nhìn chằm chằm cô lúc cô còn nhỏ,, cũng chẳng phải mấy tên lưu manh đã chặn cô trên đường về nhà, càng không phải là những doanh nhân giàu có thân mình thô béo, bụng phệ, háo sắc. Lần đầu tiên quý giá của người con gái, may mắn dành cho người đàn ông tuấn tú đẹp trai tên Tần Thận, người con trai mà cô đã yêu thầm nhiều năm.
Cô nâng cánh tay ôm cổ người đàn ông, nâng người lên, hơi thở quyến rũ: “Bảo bối muốn được anh trai chọc ghẹo cả đời.”
Giọng nói êm ái, cô còn cố ý liếc mắt đưa tình với anh.
Nếu nói trước kia, Tần Diệp Tân cố gắng dấu đi yêu mị trên người thì giờ phút này là cô cố tình muốn gỡ đi lớp rào chắn bảo vệ trái tim xuống. Mà cô mới chỉ bóc tách một lớp nhỏ trong con người của mình thôi cũng đủ khiến đối phương chìm đắm mê mẩn.
Người đàn ông cúi đầu cắn vào cằm người con gái, từ trong cổ họng nhỏ giọng nói ra hai chữ yêu tinh.
Tần Thận vuốt ve thân thể mềm nhũn của cô, miệng anh ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi ngang nhiên khuấy đảo khoang miệng ngọt ngào. Đôi tay kìm nén không chạm vào vùng ngực vẫn đang đau của cô, tập trung làm màn dạo đầu.
Gương mặt cô nhuộm đỏ, thân mình như bị rút cạn sức lực, chỉ trong chốc lát, phía bên dưới đã ướt thành một mảng.
Tần Diệp Tân phản ứng lại, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt ngập tràn tình ái của anh, ngượng ngùng gật đầu rồi nâng mông nghiêng về phía nơi hiên ngang nào đó từ từ ngồi xuống.
Sự ấm áp và trơn nhẵn trong hoa huyệt phút chốc làm các dây thần kinh anh tê dại. Đồng thời được lấp đầy, tuy rằng được thỏa mãn, nhưng cô không chịu nổi, có chút khó chịu.
“Bắt đầu chuyển động đi.” Nhìn thấy đôi mày thanh tú của cô hơi nhíu lại, Tần Thận ôm lấy eo cô, cúi người mổ nhẹ khóe môi cô.
Người con gái làm theo lời anh nói, chẳng mấy chốc, cảm giác khó chịu trong người dần bị thay thế bằng cảm xúc thoải mái quen thuộc rồi dần lan ra khắp cơ thể.
“Ư… ưm… căng quá…”
Quẩn quanh trong không gian phòng ngủ là tiếng nức nở thoải mái xen với đau đớn của người con gái quyện cùng tiếng thở dốc đầy thỏa mãn của người đàn ông, chẳng qua chỉ sau một lúc, cô gái nhỏ đột nhiên bị làm cho bực bội.
“Anh trai, em mệt lắm…”
Giọng nói oán trách hờn dỗi của cô làm Tần Thận bất đắc dĩ lại vừa lòng cong môi cười nhẹ, vươn tay vuốt ve cặp mông như mật đào của người con gái, đẩy lên hạ xuống, vân vê chúng thành nhiều hình dạng xinh đẹp quyến rũ. Bạc môi cũng không rảnh rỗi, hé mở chiếm lấy đôi môi thơm ngọt no đủ, đem lời trách yêu nuốt hết vào miệng. Son dưỡng môi của cô mang theo vị ngọt nhàn nhạt, vì thế trong miệng anh cũng ngập tràn ngọt ngào, tựa như có thể chạm đến đáy lòng anh.
Đường kính bàn tay anh không nhỏ, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Miệng nhỏ phía dưới trước sau vẫn căng chặt và ẩm ướt như vậy.
Hai tay Tần Thận dần dần tăng lực, đổi lại là tiếng nức nở như tiếng mèo kêu.
Nụ hôn sâu còn chưa kết thúc, âm thanh mắc kẹt trong cổ họng của người con gái, không thể khóc lóc trút giận, chỉ đành khó nhịn mà cào vào tấm lưng anh.
Cuối cùng đến khi Tần Thận rời khỏi môi cô, phút chốc cô òa khóc thành tiếng: “Anh trai, trên người đau quá…”
Vừa khóc vừa thở hổn hển, bàn tay nhỏ cuộn lại thành nắm đấm, vô lực đánh vào người anh: “Anh biến thái, lại bắt nạt em rồi, ô ô ô…”
Trông thấy từng dòng lệ cứ nối dài từ khóe mắt cô chảy xuống khiến anh không nhịn được. Dáng vẻ yếu đuối tựa như hoa lê trong cơn mưa đã ủy khuất lại mị hoặc, càng khiến người ta muốn khi dễ cô.
Tần Thận đem cô ôm chặt trong lồng ngực, nói lời xin lỗi: “Là do anh không tốt.”
Tần Diệp Tân nấc lên một cái, người đàn ông thấy vậy, bàn tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng cô, dỗ dành: “Đừng khóc, ngày mai mắt đẹp sưng lên thì còn gặp ai được nữa.”
Quả nhiên, nước mắt của cô dần dần ngừng chảy.
Anh lại nói: “Ngày mai anh đi cùng em, có được không?”
Ông bà nội yêu thương anh nhất, có anh ở bên khiến cô an tâm hơn nhiều.
Cô gật đầu, ngước mắt nhìn thấy bộ dáng lo lắng của người nào đó, rướn người hôn lên khóe miệng anh.
Tần Thận nhớ lại ấn tượng về cô, lúc ban đầu anh còn cảm thấy cô chỉ là một con nhím nhỏ suốt ngày cúi gằm mặt sợ hãi, nhưng trong hiện tại cô đích thực là một ŧıểυ yêu tinh, mỗi lần tình cảm đều có thể chọc anh đến cả thể xác và tinh thần đều tràn ngập vui sướиɠ.
Đôi tay anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Bờ mông vừa chạm giường, Tần Diệp Tân đau đến phát run.
Người con gái trở mình, phản vào mắt anh là một mảng đỏ rực chói mắt, anh tự trách mình: “Có phải rất đau không em?”
“Không đau.” Tần Diệp Tân vượt qua người anh, ưỡn eo quỳ xuống giường ngoan ngoãn điều chỉnh thành tư thế anh thích, nghĩ đến việc sau khi xong việc sẽ chườm đá lên mắt sau, bất đắc dĩ nói: “Nhanh lên anh yêu.”
Người con gái chủ động nghiêng mông đào, thậm chí còn vặn eo làm nũng quả là một tín hiệu gợi tình hiệu quả.
“Ưm… anh…” Hai chân cô nhũn ra, tiếng nói yêu mị, khẩn cầu: “Đừng có ngừng, đừng có ngừng…”
Tần Thận nghiến răng, rút người anh em ra, đứng dậy xuống giường, xé mở bao cao su đeo vào. Vừa trở lại mép giường liền lập tức đem ŧıểυ yêu tinh này lật lại, nắm lấy bắp chân của cô nhấc lên.
Mông cô rời giường, phía dưới cảm nhận sự trống rỗng, khó nhịn kêu tên anh.
Trong một khoảng khắc, Tần Diệp Tân đột nhiên cảm thấy xương cốt tê dại chưa từng có, không nhịn được hét lên, “Anh yêu ~ sắp tới rồi! Em sắp đến rồi ~”
Tần Thận thấy ánh mắt cô dần trở nên trống rỗng, hai tay vung loạn xạ trong không khí, cùng với tiếng hét “A ~” vang vọng của người con gái, anh nhanh chóng chạy nước rút cuối cùng.
Tần Diệp Tân mệt mỏi ngã xuống giường, áo mưa căng đến tràn đầy, Tần Thận đem nó kéo xuống, một đường vòng cung chuẩn xác ném vào thùng rác, sau đó cong chân quỳ hai bên Tần Diệp Tân, từ trên xuống dưới ngắm nhìn bộ dáng mê người của cô gái nhỏ sau cơn hoan ái.
Một lát sau, anh cúi người xuống ôm lấy cô, lẳng lặng ngửi mùi thơm trên tóc cô, bên tai thì thầm lời động viên: “Tối nay làm tốt lắm, cục cưng của anh.”