Đỗ Đằng nghỉ trưa, tìm một chỗ vắng vẻ sau rừng hoa đào, chủ yếu là sợ Đào Yêu đột nhiên đi ra, bất tiện.
Mặt trời đang chiếu sáng, thời tiết tốt hiếm có.
Khi cô tiên nhỏ tỉnh dậy, cô thấy chủ nhân đang ăn, cô ngẩng đầu lên nhìn xem đây không phải món ăn cô yêu thích, sau đó cô tự nhiên nằm trong vòng tay của anh, phơi nắng.
Cô ngẩng đầu nhìn Đỗ Đằng đang ăn cơm ở nhân gian hồi lâu, cô có được chút thẩm mỹ của con người, lần đầu tiên nhận ra Đỗ Đằng thật sự rất đẹp trai.
Cô ấy có đôi lông mày đẹp, chiếc mũi xinh và cái miệng xinh xắn. Cô bé yêu tinh không có kiến thức và không thể diễn tả được.
Những ngón tay nghịch ngợm chạm vào mặt Đỗ Đằng theo ánh nắng.
Đỗ Đằng bất đắc dĩ đặt hộp cơm xuống: “Yêu Yêu .”
Con yêu tinh nhỏ đang nằm đó và chớp mắt, bạn có thể thấy rõ nụ cười rạng rỡ trong mắt cô ấy.
Đôi môi đỏ thẫm, hơi nhếch lên để lộ lúm đồng tiền quả lê nông, làn da lạnh như băng, thường giống như gelatin, nhưng dưới ánh nắng trở nên trong trẻo và mềm mại hơn, toàn bộ dáng người như tỏa sáng.
Khi cô ấy cười, cô ấy rất dễ thương và đáng yêu, trong sáng và đầy du͙© vọиɠ, nhưng cô ấy lại trêu chọc anh mà không hề suy nghĩ.
Đỗ Đằng thở dài, dù ở ngoài trường ngày trời quang đãng, căn nguyên tà ác của hắn cũng đã cao.
Yêu tinh nhỏ sau khi ngửi thấy mùi liền đứng dậy và bắt đầu cởi thắt lưng.
“Không, không phải ở đây.” Đỗ Đằng vốn bình tĩnh uy nghiêm có chút ngượng ngùng, vội vàng đặt hộp cơm xuống kéo tay cô lại.
Đào Yêu : “Nhưng chủ nhân có thể ăn, Yêu Yêu cũng muốn ăn.”
Cô ấy ngẩng đầu lên và dùng lưỡi liếʍ nhẹ môi. Cô ấy quyến rũ và mê hoặc đến mức muốn khiến người ta nuốt chửng cô ấy. Cô ấy đã thành công trong nháy mắt.
Đỗ Đằng trong mắt có du͙© vọиɠ.
Yêu tinh nhỏ cởi cúc quần và hất nhẹ Duten nhỏ đang chào cô, mỉm cười kiêu hãnh.
Đỗ Đằng hít một hơi thật sâu, anh vốn đã nhạy cảm với việc mình đang dần bị ȶᏂασ túng. Anh không thể làm gì được cô, người ngày càng được chiều chuộng và kiêu ngạo.
Tìm vấn đề và giải quyết chúng.
Nhưng đối mặt với yêu ma giỏi lừa gạt lòng người, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mình tỉnh táo chìm xuống. Đỗ Đằng như muốn bỏ cuộc, cầm hộp cơm bên cạnh lên tiếp tục ăn.
Còn Đào Yêu vuốt ve con cặ© đang run rẩy dữ dội dưới nắng của mình, dùng đôi môi đỏ mọng liếʍ nó rồi ăn một tiếng.
Sự mơ hồ im lặng lan tràn trong thế giới nhỏ bé này, không có nhiều động tĩnh, chỉ có tiếng môi liếʍ con cặ©, hộp cơm sắp bị Đỗ Đằng bóp nát.
Ở phía bên kia, cách đó không xa.
Dưới gốc cây hoa đào nơi đào đã khuất.
Tống Hoài đứng ở nơi đó chờ người, đã là ngày thứ tư không có động tĩnh.
Ngày đầu tiên, Tống Hoài vui vẻ đứng đó ôm ngọc châu rất lâu, anh lo cô sẽ không dám ra ngoài vì đông người nên đã đợi cả đêm.
Ngày thứ hai và ngày thứ ba cũng vậy.
Hôm nay là ngày thứ tư, bông hoa hồng của Đại học Bắc Kinh vốn luôn hiền lành và lịch sự, khuôn mặt u ám khiến vô số nữ sinh ŧıểυ học đang chuẩn bị gặp anh ở Tào Lâm phải rơi nước mắt.
Tống Hoài nhìn cây hoa đào trước mặt, đó là một cái cây bình thường. Đôi khi anh chợt nhận ra rằng đó là giấc mơ của mình.
Bây giờ tôi đã tỉnh dậy sau giấc mơ, đã đến lúc phải đối mặt với hiện thực.
Những hạt ngọc đang mài giũa trong tay, đôi mắt của người đàn ông tối sầm lại, đứng một lúc mới lấy điện thoại di động ra.
"A Dung, chúng ta cùng trường thương lượng một chút đi. Tôi muốn mua một ít cây từ trường."
"À...được rồi."
Điều này có nghĩa là bạn phải đào ba mét xuống đất để tìm Đào yêu? !