Tiếng gầm của đám xác sống vẫn còn vây quanh cửa, theo lời anh thiếu niên, chúng đã lang thang ngoài cửa cả đêm và không biết sẽ phải đợi bao lâu mới có thể rời đi.
Họ dành im lặng ngồi đó. Mạc Phi bị thương không có việc gì làm nên tùy ý nói chuyện với anh.
"Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Cái gì?" Đối phương hiển nhiên nghe không rõ.
Sau đó cô tiến lại gần vài bước, ghé vào tai cậu hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi?"
“Mười bảy."
Khác với vẻ ngoài thành tú nhưng lạnh lùng, giọng nói của cậu trầm và khàn, khi nói cũng có phần không rõ ràng, khiến cậu trông rất trưởng thành hơn. Cậu ta trông không giống một cậu bé mười bảy tuổi chút nào.
“Tên của cậu là Phi Tử?"
"Không .Tên tôi là Du Việt."
"Vậy Phi Tử là biệt danh của cậu?
“Đúng vậy. Bởi vì tôi chạy rất nhanh.”
“Tôi giết bạn của cậu, cậu không để ý chứ?"
"Đó không phải bạn của tôi." Du Việt nói, "Chỉ là một người bạn đồng hành. Những người sống sót sẽ có tỷ lệ sống sót cao hơn nếu họ đi cùng nhau.”
“Vừa rồi tôi còn muốn giết cậu, cậu không sợ sao?"
"Nhưng tôi vẫn chưa chết, vậy là đủ rồi, Cô càng đáng được cứu hơn những người đó" Thiếu niên bình tĩnh kết luận: "Chúng ta đi cùng nhau cơ hội sống sót sẽ cao hơn."
Câu trả lời này…
Mặc phí cảm thấy chàng trai tên Du Việt trước mặt thật thú vị.
Rõ ràng cậu ta còn rất trẻ, có khuôn mặt đẹp trai, lại có tài bắn súng chính xác và nhanh nhẹn. Tính cách vừa lý trí vừa tàn nhẫn, nhưng cậu ta cũng có một mặt tốt bụng và hiền lành.
Tập hợp mâu thuẫn kỳ diệu này, không biết lớn lên cậu ta sẽ trở thành bộ dáng gì.
Nghĩ đến những vấn đề cần giải quyết khẩn cấp ở nơi ở của mình, cô gần như bắt đầu nghĩ đến việc mời chào cậu ta .
Bằng cách chiêu mộ thiếu niên có năng lực này về phía mình, nơi trú ngụ của cô sẽ an toàn hơn nhiều.
“Vậy thì..." Cô đang suy nghĩ trong đầu, "Nếu cậu đã nói vậy thì hãy về nhà với tôi. Dù sao, bạn đồng hành của cậu đã chết và cậu cũng không có nơi nào để đi."
"Sao cô biết tôi không có nơi nào để đi?"
“Dù sao cậu đi đâu cũng không tốt bằng chỗ của tôi… Đừng nhiều lời, cậu có đi hay không?”
“Cô tên gì?”
Cậu ta không trả lời mà đột nhiên hỏi cô một câu: “Tên của cô là gì?"
"Tôi là Mạc Phi.”
“Tên tôi là Du Việt."
"Họ của cậu là chữ nào?”
Du Việt tự nhiên nắm lấy tay trái và viết vào lòng bàn tay cô. Bàn tay của cậu ta rộng và nóng, bao phủ hoàn toàn bàn tay của cô, khiến cô không khỏi co rúm lại.
“Cô sợ nhột.” Cậu liếc nhìn cô rồi cúi đầu viết tiếp.
“Có một chút, tôi là người rất nhạy cảm.” Cô nhìn những ngón tay thon dài của cậu lang thang trong lòng bàn tay mình, vẻ mặt không thay đổi, cố gắng thể hiện sự điềm tĩnh của người trưởng thành.
“Ừ. Cô rất nhạy cảm." Cậu nghe theo lời cô nói: "Chúng ta sẽ rời đi khi bọn xác sống không còn nữa.”
Xem ra là thành công. Cô sung sướиɠ nghĩ rằng chỉ mấy câu nói ngắn ngủn cô đã tìm nhặt được con mồi về tay.