Bất quá thật đáng tiếc, bên trong đây lại không có súng, có vẻ khẩu súng duy nhất của đội này đang nằm trên người thiếu niên tên Phi Tử.
Cậu chàng này mặc dù lớn lên trắng nõn thanh tú nhưng lại mang theo súng, thân thủ cũng nhanh nhẹn và có tài thiện xạ tốt, hẳn là một đối tượng khó đối phó, hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết cậu ta.
Cô không muốn gây ra bất kì tiếng động nào để thu hát đám tang thi.
Nắm lấy con dao trong tay, cô lặng lẽ lẻn lên tầng hai.
Tầng hai là tầng bán đồ nội thất, hiển nhiên không nhộn nhịp bằng tầng một bán thực phẩm bách hoá, phần lớn hàng hoá còn chưa bị lật tung lên, xác chết cũng ít hơn.
Cô tìm một chiếc tủ quần áo lớn làm nơi ẩn nấp cho mình, xuyên qua khe hở mà quan sát nam nhân đang tập trung ngắm nhìn thế giới bên ngoài bên bệ cửa sổ.
Thoạt nhìn từ phía sau, vóc dáng của thiếu niên có vẻ đã bắt đầu phát triển gần giống với người trưởng thành, bờ vai rộng, eo thon và đôi chân dài, nhưng bởi vì quá mức mảnh khảnh mà nhìn cậu trông có vẻ đơn bạc, chắc cũng vì thế nên bóng dáng cậu chàng lại mang vẻ đẹp trong trẻo của tre.
Thật sự là quá đẹp. Một chốc lát chỉ cần cắt đứt yết hầu, không cần tổn hại đến khuôn mặt cùng thân thể.
Mạc Phi thở dài một câu, càng cảm thấy mình càng ngày càng mất nhân tính.
Ngay khi cô chuẩn bị tiến lên, thiếu niên quay người lại và nã cho cô một phát súng như thể cậu ta có con mắt phía sau lưng.
“Đùng” Sau khi tiếng súng vang lên, tốc độ của cô không hề thay đổi, cô ném con dao về phía khẩu súng trên tay cậu.
Thiếu niên nhanh chóng tránh đi, đang định nổ súng lần nữa nhưng đã quá muộn.
Nữ nhân đã đến trước người cậu, đem cậu một phát ném xuống đất, một tay bóp chặt cổ cậu, tay còn lại vặn cổ tay cậu, mạnh mẽ rút súng ra khỏi tay cậu.
Từng giọt máu tươi thấm đẫm lên quần áo, rơi xuống khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên.
Hoá ra là của cô ấy. Sau khi nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân, Du Việt nhìn vào phía vai trái của cô ấy.
Hiếm khi viên đạn anh bắn ra lại bị trượt, tuy rằng chỉ trượt qua đầu vai cô và để lại một vết thương nhưng không xuyên qua cơ thể người kia như thường lệ.
Dưới bộ quần áo bị đạn xé nát, làn da cô trơn bóng lại trắng nõn như một miếng đậu phụ, khiến cho những vết máu sâu kia lại càng thêm rõ ràng.
Lẽ ra đó phải là một vết thương cực kì đau đớn, nhưng trông mỹ nhân này tựa hồ không hề cảm nhận được chút đau đớn nào, ngược lại lực tay lại càng ngày càng lớn.
Anh cố gắng vùng vẫy nhưng bị cô đè xuống đất, không thể cử động được.
“Chết tiệt, tại sao lại là lúc này…” Đột nhiên, nữ nhân chớp chớp mắt vài cái, lắc lắc đầu, tựa hồ như có chút choáng váng.
Cô cố gắng đứng dậy, nhưng giây tiếp theo lại không còn sức lực mà ngã vào lòng anh. Cứ như vậy mà ngất đi.