"Duệ bảo bảo. . . ." Nghe được giọng nói mềm mại quen thuộc của mẫu hậu truyền đến từ cách đó không xa, ta vội vàng cho tất cả phụ tá lui ra, sửa sang lại xiêm áo, rồi hối cung nữ đem điểm tâm nhỏ mẫu hậu thích nhất lên, bỏ đi nụ cười dối trá, mỉm cười đến đón.
Ta hiện tại 18 tuổi, là trưởng tử của đương kim thiên tử Hoàng Đế Gia Tĩnh, cũng là thái tử do chính vua phong. Kể từ khi ta được lập làm thái tử tới nay, các trưởng bối hậu cung đều thích gọi phong hào của ta, phụ hoàng cũng giống vậy, nhưng còn có hai nữ nhân ngoại lệ, một vị chính là mẫu hậu hiện tại đang đến gần mà ta thương nhất - hoàng hậu Gia Kính. . . . . Còn có một người, chính là muội muội ruột Bảo Nhi ra sau ta một ly trà.
Ta thích nhất mẫu hậu gọi ta như vậy, nhưng không có nghĩa là ta có thể chịu đựng một tiểu nha đầu khác gọi ta thế.
Từ nhỏ phụ hoàng đã không thích ta thân cận mẫu hậu quá, ách, có thể nói là như vậy, phụ hoàng không thích bất kỳ một nam nhân nào dây dưa mẫu hậu —— bao gồm ta. Nhưng mà ta lại vẫn thích có cơ hội liền ôm mẫu hậu, ngồi ở trên đùi mẫu hậu nghe mẫu hậu kể vài chuyện xưa ly kỳ cổ quái. Ví dụ: hoàng tử ếch, nàng tiên cá và cô bé ngón út. Nói thật, sau khi ta qua ba tuổi, liền không còn thích nghe những chuyện hài linh tinh để dỗ con nít nữa. Nhưng mà ta vẫn thật biết điều lẳng lặng ngồi nghe mẫu hậu kể, bởi vì. . . . Thích mẫu hậu ôm ta, thanh âm mềm mại, thân thể cũng mềm mại, còn có mùi thơm đặc biệt của mẫu hậu, không phải mùi son phấn....
Nhưng. . . . Mỗi khi nghe chuyện xưa đến gần hết đều sẽ bị phụ hoàng phát hiện. Ta có thể khẳng định phụ hoàng có cài gián điệp ở bên ta (mẫu hậu nói nô tài ăn cơm của ta còn báo chuyện của ta gọi là gián điệp), nếu không mỗi lần sao chưa tới một canh giờ phụ hoàng liền tới đây, tìm các loại lý do sứt sẹo dụ dỗ mẫu hậu rời đi. Thuận tiện khiển trách ta, nói thái tử một nước không thể dính mẫu hậu cả ngày, cuối cùng còn có thể bố trí một đống việc học cho ta. Ta không thích lắm, nhưng quân lệnh như núi. Hừ, người cả ngày dính mẫu hậu không phải là của ta mà là phụ hoàng đó chứ? Lấy việc công làm việc tư. Tương lai ta làm Hoàng đế, nhất định tìm nữ nhân tốt hơn mẫu hậu làm hoàng hậu của ta, mặc dù gần như không thể, nhưng diện tích Đại Hán lớn thế, còn sợ không tìm được một nữ nhân thích hợp với ta sao?
Mắt thấy mẫu hậu đến gần, ta đứng lên cười nghênh đón: "Mẫu hậu đến thăm nhi tử sao?" Mẫu hậu dắt tay của ta đi tới trong đình ngồi xuống, lại nhẹ nhàng tựa đầu vào trên vai của ta. Từ sau khi ta 15 tuổi, mẫu hậu thích nhất động tác này. Ta thích mẫu hậu toàn tâm tin tưởng ta như vậy, cười cười: "Mẫu hậu có tâm sự?"
Mẫu hậu nhẹ nhàng gật đầu: "Bảo Nhi nói trước 20 tuổi không lấy chồng, Nguyệt nhi nói muốn giảm cân không muốn ăn cơm, Doanh nhi không thích mặc y phục tím ta may cho nó. . . . . Phụ hoàng con cả ngày bận tới bận đi." Ta không nói, trong đáy lòng lại đang khi dễ nha đầu Bảo Nhi kia: cả ngày gây thêm phiền toái cho mẫu hậu, có lấy chồng hay không là chuyện của mình, muốn thế nào thì thế đó, tại sao muốn phiền mẫu hậu? Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói: "Bảo Nhi là một đứa bé ngoan, ngây thơ thiện lương, tự nhiên có duyên phận của muội ấy, mẫu hậu không cần phải lo lắng. Nguyệt nhi đói bụng tự nhiên sẽ ăn." Bảo Nhi ngây thơ? Nó hai tuổi đã không đơn giản rồi, thiện lương? Cũng chỉ có ở trước mặt mẫu hậu mới an ủi tiểu thái giám bị hoảng sợ, quay đầu đi còn không biết chơi người ta đến kêu trời trách đất thế nào? Còn có Nguyệt nhi Doanh nhi, sau này ta sẽ nói tụi nó. Trừ Bảo Nhi, hai muội muội khác ta vẫn có thể kềm chế được. Phụ hoàng. . . . Ta không thể ra sức.
Mẫu hậu là người đơn thuần, được phụ hoàng cố ý cưng chiều, cuộc sống của ngài vẫn bình tĩnh mà tốt đẹp, cho dù có gợn sóng, cũng đều là chính ngài khuấy lên. Nhưng mà chúng ta đều không để ý, dọn dẹp tàn cuộc cho ngài, cả Bảo Nhi ghê tởm kia cũng giống vậy.
"Mẫu hậu ~ Duệ bảo bảo, hai người đều ở đây à!" Khỏi cần nói, đây chính là nha đầu đáng ghét - muội muội tốt của ta. Ta cố gắng đè xuống tâm tình, cười nhạt nói: "Bảo muội muội, ca ca ta đã mười tám tuổi rồi, lại còn lớn hơn muội, muội cũng nên gọi ta một tiếng ca ca chứ."
Trên mặt tuy đang cười, ánh mắt lại lén mẫu hậu hung hăng liếc nó, Bảo Nhi lại lấy ra bản lĩnh xuất chúng của nó, cặp mắt long lanh ta thấy càng thương: "Nhưng. . . . Mẫu hậu nói hai huynh muội không cần xa lạ, cứ gọi như vậy có vẻ thân thiết hơn." Mẫu hậu dùng sức gật đầu một cái, đầu lại đặt trên vai ta. Ta cắn răng nhìn chằm chằm cặp mắt lộ ra hả hê mà lúc nảy còn nước mắt long lanh tha thiết của Bảo nhi, nỗ lực nở nụ cười: "Đúng vậy, mẫu hậu nói đúng." Hừ, chờ ta làm Hoàng đế, nhất định phải gả nha đầu này đi xa xa, nhắm mắt làm ngơ.
"Đúng rồi, hôm nay sao Bảo muội muội rãnh rỗi thế?" Ta vui vẻ hỏi? Ánh mắt bắn ra câu hỏi cũng là: tại sao mỗi lúc ta và mẫu hậu ở chung đều muốn tới chen vào một gậy?
Con ngươi của Bảo Nhi chuyển một cái, tiến tới bên mẫu hậu, ngồi xuống ngay sát: "Mẫu hậu đồng ý xế chiều hôm nay chơi diều với Bảo Nhi, ta không tìm được người, cũng biết mẫu hậu đến thăm Duệ bảo bảo." Duệ bảo bảo ~~~ nha đầu này, cư nhiên học theo mẫu hậu, hừ, muội cho rằng cứ gọi vậy sẽ đáng yêu được xa mẫu hậu sao? Kém xa người.
"Hai đứa làm gì vậy? Chen chúc chung không nóng sao?" thanh âm uy nghiêm của phụ hoàng vang lên, nhìn như lạnh nhạt, nhưng thật sự mi tâm cũng nhíu lại. Ta vội vàng đứng lên, thỉnh an vấn an, Bảo Nhi cũng giống vậy, chỉ có mẫu hậu, nhẹ nhàng đi tới trước mặt phụ hoàng, dịu dàng hỏi: "Chàng bận rộn xong rồi sao?" Không có bất kỳ quy củ, giống như phu thê bình thường.
Thanh âm của phụ hoàng cũng mềm đi: "Sợ nàng nhàm chán, nên muốn ở bên nàng một lát." Mẫu hậu gật đầu một cái, bị phụ hoàng dắt ra đình. Trước khi đi phụ hoàng vẫn không quên giao phó: "Thái tử cũng đến thời điểm học quản lý triều chánh rồi, ngày mai đến Ngự Thư Phòng đi." Ta đau khổ vâng dạ, gương mặt Bảo Nhi lại hài lòng. Lời của phụ hoàng lại vang lên bên ngoài đình: "Bảo Nhi cũng trưởng thành rồi, về sau nên lộ mặt nhiều ở tiệc của hoàng cô cô." Mặt của Bảo Nhi xụ xuống. Chỉ có khi hai ta đồng loạt bám mẫu hậu, phụ hoàng mới sẽ xem ta và Bảo Nhi là người ngoài.
Phụ hoàng và mẫu hậu cùng nhau ra khỏi viện, tổng quản Chu Tam trung thành cảnh cảnh đi theo phía sau. Ta chuyển sang quát lên: "Mẫu hậu tới đây, ngươi cũng theo làm loạn cái gì? Hiện tại thì tốt rồi. . . ." Bảo Nhi miệng lưỡi bén nhọn trả lời: "Rõ ràng là mẫu hậu đồng ý chơi diều với ta, ngươi lại quấn mẫu hậu, hôm nay bị phụ hoàng bắt rồi."
"¥%. . . . . . &"
"×&——*0%"
Cũng may, may mà hai muội muội khác của ta tốt hơn nó nhiều, ccãi nhau nửa buổi chiều với Bảo nhi xong ta liền đau đầu nghĩ. Nhà chúng ta tại sao có thể có ngoại tộc như Bảo Nhi đây? Còn nữa, người lớn vậy rồi, sao còn thích dính mẫu hậu thế? Đã sắp gả đi rồi.
Theo mẫu hậu nói, Bảo Nhi vốn là tỷ tỷ, ta gắng phải ra trước, cho nên làm ca ca mới bị muội muội đè. Sớm biết như vậy, ta thà có một tỷ tỷ, như vậy, cũng sẽ không có người giành mẫu hậu với ta rồi. . . . . .
Tiếng gõ cửa vang lên.
Một bóng dáng nhanh đi vào: "Thái tử điện hạ, nhận được mật báo, dư đảng của Sở Vương đã qua đời có chừng trăm người làm loạn, muốn hành thích hoàng hậu bệ hạ, xin Điện hạ định đoạt."
"Giết không tha." Ta không do dự.
". . . . . . Người mật báo và người đầu hàng thì sao?"
Chuyện này cũng cần ta nói sao? "Nhổ cỏ tận gốc."
Trên đời không ai có thể tổn thương mẫu hậu. Người ngoài không thể, người trong nhà cũng không thể, phụ hoàng. . . . Cũng không thể.
Năm Nhân Ninh thứ năm, Ngự Thư Phòng
Chu Tam giơ cao mâm lục đầu bài, ta tùy ý lựa một cái. Suy nghĩ một lát lại hỏi một câu: "Ngày hôm qua đến phiên người nào? Gần đây trẫm có lạnh nhạt người nào không?" Chu Tam sững sờ một chốc: "Hôm qua là Tống tài tử, bệ hạ có vài ngày không có đến chỗ Sở Tiệp dư rồi." Ừ, không thể khiến mỹ nhân đau lòng, ta bỏ bài trong tay lại, phân phó: "Lật bài của Sở tiệp dư, ừ, chuẩn bị một món đồ chơi nhỏ nàng ấy thích, lát nữa trẫm muốn dùng."
"Vâng"
Hậu cung của trẫm nhân số đông đảo, lại chưa từng tranh cãi. Trẫm còn chưa có hoàng hậu, tất cả đều do Hàn quý phi xử lý thay, nguyên tắc của trẫm là: người gây chuyện, cách chức; người tranh thủ tình cảm, cách chức; người dâm loạn hậu cung, cách chức. Phiền nhất nữ nhân không biết điều, Hàn quý phi quản lý hậu cung rất tốt, trẫm thậm chí suy tính có nên tấn nàng thành Hoàng quý phi không. Về phần hoàng hậu, cũng chỉ có nữ tử như mẫu hậu mới có thể làm được. Nhưng, nữ nhân kỳ quái lại tự nhiên như mẫu hậu, cõi đời này đâu còn người thứ hai?
Mẫu hậu thường nói trẫm lạm tình bác ái, nhưng. . . . làm một Đế Vương không phải nên vậy sao? Chẳng lẽ giống phụ hoàng, sớm truyền ngôi vị hoàng đế cho trẫm, ngày ngày dẫn mẫu hậu du sơn ngoạn thủy? Trẫm đã 27 tuổi, còn chưa có trưởng tử, chúng thần đều thúc giục trẫm lập hậu, nhưng làm sao chọn hậu đây? Hay là. . . . Theo như chuyện xưa hồi đó mẫu hậu kể, tổ chức tranh cử hoàng hậu, bất luận xuất thân, sau này 'tu bổ' lại, dầu gì cũng coi như cạnh tranh được cương vị có phải không?