Một đêm không có ngủ, ta bị hắn ôm ngồi ở trên giường phía trước cửa sổ, ấm áp, vui vẻ, lòng tràn đầy hài lòng vui mừng. Đến khi trời sắp sáng, biết hắn sắp vào triều rồi, âm thầm sửa sang lại xiêm áo thay hắn, hắn cười cười, lại gần hôn lên thái dương một cái: "Bất kể tương lai có chuyện gì, nàng đều phải tin tưởng, ta thật sự đối tới với nàng."
Trong lòng ta xẹt qua một bóng mờ, nhìn hắn toàn tâm toàn ý dịu dàng như vậy, tạm thời quyết định không đáng so đo, cứ chờ thôi, ta đi tới phòng Tín thái phi, gần đây nàng ít ngủ, quả nhiên đã tỉnh lâu rồi, giờ phút này đang dựa vào gối nhỏ lười biếng ngồi ở trên giường. Ta đi tới, ở dưới sự giúp đỡ của Dương ma ma, chỉ một chốc đã cởi ra áo ngoài, chui vào trong chăn của bà bà.
Nàng cười cười, sờ sờ tóc của ta, hỏi: "Thế nào? Muốn nói cái gì với ta?" Ta thoải mái vặn vẹo uốn éo, đưa tay lót sau ót rồi đáp: "Ta muốn cởi áo khoác Tín thân vương phi, nhưng không muốn mất đi vinh hoa phú quý hiện có." Nàng giật mình cười: "Người người đều muốn như vậy. Muốn quyền lợi nhưng không tận nghĩa vụ."
"Người người đều muốn như vậy, chỉ là ‘ muốn ’, không có được, liền chưa nói tới mất đi. Nếu bọn họ chưa từng sống cuộc sống áo đến vươn tay, cơm tới há mồm như ta, nếu như bọn họ cũng sống xa hoa giống ta đây mấy năm, phút cuối cùng muốn lựa chọn, dù là không có tự ái cũng muốn sống tiếp thế này."
"Ah? Tiểu tình nhân của ngươi chưa cho ngươi tôn nghiêm sao?" Nàng chuyển dụ nói.
Ta cũng cười: "Ta hiện tại đang được cưng chiều, muốn ăn được thịt rồng cũng có thể. Chỉ là suy nghĩ tương lai thôi!"
Nàng nghiêm mặt nói: "Nếu như sau này ngươi thất vọng với hắn, ngươi thật sẽ không bỏ tự ái tiếp tục hèn mọn ở lại bên cạnh hắn sao?"
Ta duỗi lưng mỏi, suy nghĩ một chút, cười khổ nói: "Ta cũng không biết. . . . Chuyện còn chưa tới tình trạng kia, ta làm bất kỳ giả thiết nào đều phí công."
Nàng cũng sáng tỏ cười một tiếng, cầm tay lộ ở ngoài mền của ta, "Linh Tuyết, nếu như. . . . Nếu như có một ngày, ta không có ở đây, ngươi nhất định phải sống thật tốt, thật tự tại."
"Sẽ không, chúng ta không phải là hồ ly tinh ngàn năm xuyên qua sao? Gieo họa ngàn năm, chúng ta cũng sẽ sống lâu trăm tuổi." Ta níu lại cánh tay của nàng thật chặt, giống như tkhông như vậy, nàng sẽ biến mất trước mắt của ta.
. . . . . .
Bắt đầu từ hôm nay, giấc ngủ của bà bà xuyên qua tiên phong của ta cư nhiên lập tức cải thiện, không hề ngủ ít nữa, lên giường liền ngủ thiếp đi, trời sáng choang mới ngủ, vừa mới bắt đầu chúng ta cũng hết sức mừng rỡ về tình huống như thế, vậy mà, tình huống tựa hồ càng ngày càng không thể khống chế.
Thời gian ngủ của nàng càng ngày càng dài, vừa mới bắt đầu là đủ 8 giờ, dần dần, 10 giờ, 12 giờ, 14 giờ đến cuối cùng 20 giờ, lòng ta nóng như đốt, biết rất rõ ràng tiếp tục như vậy là không được, lại không biết làm sao để an ủi nàng, an ủi mình, biết rõ tình huống tệ hết biết rồi nhưng không làm gì được, loại cảm giác này vô cùng không tốt. Mỗi ngày ta đều chỉ có thể cưỡng bách chính cùng nghỉ ngơi vào lúc nàng ngủ, sau đó chạy tới chỗ nàng trước tiên vào lúc nàng tỉn lại, tán gẫu, trêu ghẹo nàng. Có lẽ nàng cũng biết tình huống không ổn, biết ta không thể an tâm, cũng không khách khí nữa, mỗi khi tỉnh đều kêu ta đến, đầy nhiệt tình kể lại tình hình thế kỷ 21 mà mình nhìn thấy ở trong mộng.
Nàng nói cho ta biết: hiện tại nàng giống như một linh hồn, cả ngày phiêu đãng ở bầu trời Bắc Kinh, trong lòng muốn đến đâu là có thể đến đó. Rốt cuộc cũng thành công thực hiện mơ ước lúc còn nhỏ: làm có thiên sứ có cánh. . . .
Nàng nói nằm mơ thấy tình huống của mình ở 21 thế kỷ rồi, nàng còn sống, nhưng có thể bởi vì phải đẩy nhanh tốc độ, tinh thần khẩn trương lại ở trong phòng có trang bị chưa khô dầu thật lâu, có hiện tượng trúng độc, hiện tại đang nằm trong phòng bệnh của bệnh viện Hiệp Hòa làm người sống đời sống thực vật, đã có nửa năm rồi. . . .
Nàng nói, nàng thấy được ngà 10 tháng 5 năm 2006 trên TV trong bệnh viện, xe buýt Bắc Kinh thực hành chế độ cà thẻ. Lên cửa trước, xuống cửa sau, nghe nói đài truyền hình ở quốc gia chúng ta cũng đã long trọng báo cáo chuyện này.
Nàng nói, nàng nói nàng và và chú rễ đang nhờ sửa chữa tân phòng để chuẩn bị kết hôn đã thông qua thiết bị bên trong phòng trao đổi với nhau vài chục ngày, lúc đầu chỉ có cảm tình nhưng dần dần đã thành ngôn ngữ mập mờ, rồi đến bây giờ hắn bỏ đi hôn lễ, khiến cô dâu tức giận đi mất, mỗi ngày hai lần đúng giờ đến thăm nàng đang ở trên giường bệnh. . .
Nàng nói, ngày lễ thiếu nhi 1 tháng 6, nàng đến quảng trường Thiên An Môn, thật là nhiều người bạn nhỏ, buổi tối, còn ‘ bay ’ đến nhà văn hóa của công nhân, nơi đó có tiết mục thiếu nhi phong phú đặc sắc để xem. . . .
Nàng nói, quán bar Tam Lý Truân vẫn luôn có rất nhiều người, nàng còn chứng kiến bạn trai cũ dẫn bạn gái hiện nay đến quán bar, thần thái thân mật, có vẻ còn hạnh phúc và ngọt ngào hơn lúc trước ở cùng nàng rất nhiều. . . . .
Nàng nói, nàng ‘ rình coi ’ được người khác lên net tra thị trường chứng khoán, mấy loại cổ phiếu nàng đầu tư, đều tăng lên với những số khác nhau. . . .
Nàng nói, siêu nữ vô địch năm nay lại là Thượng Văn Tiệp, nàng vốn luôn coi trọng Đàm Duy Duy . . . .
Nàng nói, đến 11, sáng sớm nàng đã chạy tới quảng trường Thiên An Môn xem treo quốc kỳ, rất cảm động đấy. . . . . .
Nàng cười nói: trước kia không xem tin tức, quốc gia xảy ra chuyện lớn chuyện nhỏ gì, nàng đều bỏ mặc, hôm nay, thành người yêu nước số một. Trung Quốc, mới là nhà của nàng, ở Đại Hán triều sinh sống 13 năm, cư nhiên vẫn giống làm khách. . . . . .
. . . . . .
Nàng xuyên qua vào ngày 1 tháng 4 năm 2006, ta chưa bao giờ kể với nàng những chuyện xảy ra sau này, nàng khẳng định chưa từng xem qua vòng nào về siêu nữ năm nay, bởi vì khi đó còn chưa bắt đầu, đoán chừng có những ai tham gia siêu nư cũng không biết, nhưng bây giờ nàng cư nhiên thật biết mấy tên đứng hàng đầu. Nói thật, ta xuyên qua vào 20 tháng 9, tự ta cũng chưa xem được vòng chung kết, chỉ mới đến top 5 tranh tài, nàng lập tức nói ra tên, ta tin tưởng lúc nàng ngủ linh hồn thật đi về.
Ta ngoan ngoãn nghe từng chữ từng câu, nàng lúc khóc lúc cười hoặc giận hoặc mắng thuật lại điều thấy trong mộng, cố gắng chịu đựng không để bi thương của mình lây cho nàng, cười mắng nhưng điều trong mộng với nàng.
Khi ngày cực kỳ tàn khốc đó tới thì ta cư nhiên cũng không hết sức khổ sở. Ngày này, ta thấy nàng thanh tỉnh chừng nửa canh giờ, cầm thật chặt tay của nàng, nàng cười cười: "Khi ngủ thì thấy bản thân nằm ở trên giường, ngón tay bỗng nhúc nhích, chú rễ kia là người thứ nhất phát hiện, hắn kích động la to, y tá cũng bị làm sợ. Chọc hắn ‘ bạn gái anh sắp tỉnh! ’ thì hắn đỏ mặt !" Hiển nhiên vui mừng vì phát hiện này của mình, chính mình không có phát giác, ta lại nhìn thấy mặt của nàng cũng đỏ.
Nhìn ta cố nhịn nước mắt, gắt gao nhìn chằm chằm nàng lại không lên tiếng. Nàng dịu dàng cười lần nữa: "Thời điểm đến, thời cơ đã đến, ta phải về nhà! Đến, cười cười. Nhớ, ngươi nhất định phải hạnh phúc."
Ta gượng ép nở nụ cười.
"Còn nữa, nếu có thể, không thương Dực Phong không sao, nhưng tận lực để cho hắn sống thật khỏe, dù sao, hắn cũng là do thân thể của ta mang thai mười tháng sanh ra được, đứa nhỏ này, ý định cao, chúng ta không giữ hắn được, nhưng cũng là máu mủ của tiên hoàng, ta niệm tình hắn. . . ."
Ta gật đầu một cái, đang định lên tiếng, trong phòng lập tức tràn vào rất nhiều người, Tín thân vương mang theo cơ thiếp lớn nhỏ của hắn, các vị lão trắc phi di nương của lão Tín vương gia, nha hoàn Bích Vân Bích Ngọc Dương, Liễu ma ma bên cạnh bà bà ta, phòng lập tức náo nhiệt lên, nhìn đám người hò hét loạn lên, ta chỉ là vô lực phí công níu lại tay của nàng, nước mắt rốt cuộc không nhịn được tràn mi ra, khóc không thành tiếng.
Trong lúc bất chợt, ở trong tiếng người ầm ỹ vô cùng, hai giọng nam lạnh như băng xa lạ rõ ràng truyền tới: "Ngươi đi. . . . . ."
"Ngươi đi. . . . . ." Hẳn là đang từ chối nhau.
"Kỳ quái, sao lại bị tiên khí ngăn cản?"
"Bất kể, vậy thì ngươi đi đi."
Nhìn hai người tranh chấp rất nhiều cũng không có kết quả, ta không nhịn được hét rầm lên: "Lăn tăn cái gì? Cút. . . . . ."
Trong lúc nhất thời, trong phòng yên tĩnh đến mức kim rớt cũng nghe, Tín thân vương hơi có vẻ xấu hổ nói: "Các ngươi đều ra bên ngoài chờ đợi đi, nơi này có Bổn vương và vương phi là được rồi."
Ta nhìn một phòng, trừ Dực Phong, không còn nam nhân khác. Thanh âm này từ đâu tới?
"Xem đi, làm ta hoảng sợ, ta còn tưởng rằng là gọi hai anh em chúng ta !" Một trong thanh âm kia lại truyền tới.
Ta giận dữ: "Ai, nói chính là các ngươi, lăn ra đây cho bản phi."
Hai thanh âm này đột nhiên biến mất, không còn lên tiếng.
Ta đứng lên, liếc nhìn trong phòng một vòng, không có lấy nửa bóng người, kỳ quái, vì sao lúc nãy lại có thanh âm của nam nhân khác? Cẩn thận ngẫm lại nội dung nói chuyện của hai người bọn họ, thầm nghĩ không ổn, chẳng lẽ là Hắc Bạch vô thường trong truyền thuyết tới lấy mạng? Gặp quỷ, tại sao ta có thể nghe được? Vội vàng nhào tới trước mặt Tín thái phi, thấy nàng vẫn nhìn ta, ta yên lòng, cảm giác đau lòng lại nặng nề đánh tới một lần nữa, ta miễn cưỡng cười một tiếng: "Không có gì, vừa rồi là ta luống cuống."
Nàng như hiểu được, bắt lấy tay ta: "Ta hiểu rõ rồi, ngươi gặp được ánh sáng thiên đường."
Ánh sáng thiên đường là một cảnh ta và nàng đều thích khi nói tới phim 《 Ghost 》, ta cười nói: "Chúng ta đều là người Trung Quốc, từ trước đến giờ chỉ có Bồ Tát Diêm Vương, lấy ở đâu ra Thiên đường Thượng Đế mà nói?"
Nàng cười cười nhìn ta không nói.
"Thì ra là Phượng Hoàng tiên tử, dọa huynh đệ ta giật mình, còn tưởng rằng bị người phàm khám phá thân hình rồi!" Một trong thanh âm lạnh như băng đó vang lên lần nữa, lần này lại có mấy phần cung kính khách khí ở bên trong.
Ta mở to hai mắt nhìn chung quanh.
"Tiên tử không cần nhìn, chúng ta và tiên tử tiên quỷ khác đường, ngài không thấy được."
Hoá ra là như vậy, ta gật đầu một cái, nghĩ thầm: ta làm sao là tiên tử? Rõ ràng là một linh hồn không cam lòng ở thế kỷ 21 thôi.
"Tiên tử, hôm nay hai huynh đệ ta muốn lấy hồn phách của Trương thị Trúc Tâm, kính xin ngài nhường một chút."
Thật là kỳ quái, ta làm sao nhường? Chẳng lẽ ta cản trở đường của bọn hắn?
"Tiên tử nhớ thương nàng, huynh đệ ta không thể lấy người được."
Vậy thì tốt quá, cả đời ta sẽ không thả.
"Tiên tử vạn vạn không thể, nếu như ngài làm trễ nãi thời gian, nàng sẽ không về được nữa."
Ta vừa nghe hoảng hốt, nghĩ thầm: nàng trở về đâu? Các ngươi muốn mang nàng đi đâu?
"Tiên tử yên tâm, ban đầu Trương Trúc Tâm đắc tội Diêm Vương, đáng đời có một kiếp này, lúc này kiếp đã qua, tất nhiên nên trở về chỗ cần về."
Ta vì sự ích kỷ của mình mà xấu hổ, thì ra là nàng thật có thể trở về, lúc này trong lòng ta mới tốt hơn chút.
"Hôm nay hai huynh đệ ta đã nói nhiều, kính xin trong lòng tiên tử thả nàng, huynh đệ ta mới có thể mang nàng trở về cơ thể cũ."