Nửa Đời Sau Của Ta

Chương 14: bái kiến bà bà

Trước Sau

break
Đoàn người lặng lẽ đi về phía nội viện, mặc dù tối hôm qua đã dập đầu với bà bà, còn được phần thưởng, nhưng quá trình hành lễ tương đối vội vàng, lại bị dây ngọc của mũ phượng rủ xuống trước mặt che tầm mắt, cho nên cũng không thấy rõ bà bà bị đồn là hồ ly, 'tình nhân của hoàng đế' trước kia, rất là thất vọng.

Ở trong ấn tượng của ta, nữ nhân có tư cách làm hồ ly tinh, phần lớn không đơn giản, nói một cách thẳng thừng chính là không dễ ở chung.

Nghĩ đến sắp phải gặp bà rồi, thật có chút khẩn trương, cũng có chút mong đợi.

Ta là ngự tứ Thân Vương phi, cho nên một mình dẫn theo nha hoàn hầu gái ma ma chờ bên trong chánh phòng ở đông sương phía sau chánh điện, nghe nói bà bà ở trên đảo nhỏ trong một cái hồ trong viện Như Ý, bình thường không có chuyện lớn thì sẽ không rời đảo, vì vậy lần này phải lên đảo thăm viếng.

Ra khỏi viện, khí trời thật tốt, ánh nắng chiếu cao rực rỡ, ta dẫn theo Phi Hồng, Lục Ngạc nha hoàn ma ma chừng mười người, một nhóm đi tới cửa nội viện, quả nhiên trông thấy đoàn người Vương gia đang từ thư phòng đi tới. Hắn nhìn thấy ta, cũng nhận thấy được ta khẩn trương, lơ đễnh nói, "Mẫu phi của ta là người rất dễ ở chung, huống chi hôm nay vương phi ăn diện vậy, đoán chừng mẫu phi cũng thích."

Ta bĩu môi, nghĩ thầm: Đúng vậy, mẹ ngươi thì ngươi phải nói tốt rồi, ai không biết trên đời quan hệ của mẹ chồng nàng dâu là tế nhị nhất, ngộ nhỡ bà bà mạnh mẽ lại sống lâu, làm vợ không xong sẽ vạn kiếp bất phục.

Nghĩ tới Trương Linh Tuyết ta đã bị mấy bộ phim tam giác (quan hệ tay ba) hun đúc hơn mười năm, cả lão nữ nhân biến thái như thái hậu cũng có thể tính toán, còn sợ một bà bà cổ đại hay sao?

Tự động viên một phen, thuận tay lôi kéo vạt áo, ngẩng đầu ưỡn ngực, nghiêm nghị nhìn Vương Gia, "Vậy thì mời Vương Gia dẫn đường đằng trước!"

Tín thân vương từ chối cho ý kiến, tự nhận tiêu sái vung ống tay áo, sải bước đi tới hậu viện.

Ra khỏi cửa viện, liền phát hiện diện tích hậu viện cực kỳ lớn, hậu viện liên miên không ngừng không giống bình thường, núi giả rừng cây, mái hiên lần lượt thay đổi, chỉ thấy cả nội viện chính là một khu vườn lớn trống trải cực độ, có tiêu chuẩn của sân đá banh ở hiện đại, chung quanh xây một tường rào lớn vây lại. Mặt đất trong vườn vô cùng bằng phẳng, không có núi hay gò, chỉ có những con đường thẳng tắp lần lượt thay đổi, ven đường trồng một hàng cây cối xanh um tươi tốt, còn lại đều là sân cỏ, thỉnh thoảng có mấy chậu hoa có dạng giống như ở hiện đại đặt trên sân cỏ.

Con đường chính nối thẳng từ giữa vườn đến một cái hồ, trên mặt hồ có một đảo nhỏ độc lập, quanh đảo cũng có tường rào thật cao, không thấy rõ kiến trúc trong đảo. Đoán chừng chính là chỗ ở của hồ ly Tín vương phi - bà bà ta.

Thu hồi tầm mắt, thấy hai bên có đường, nối thẳng đến một viện độc lập dường như không có liên hệ, có vài cái là cửa viện khép chặt, yên tĩnh. Có vài cái thì lại không có cả cửa, chỉ có tường rào. Nhưng từ tòa phủ cao nhất vươn ra ngoài tường rào cho thấy, những viện này vốn cùng một thể với khu vườn.

Cả cảnh trí nhìn qua cực kỳ thanh nhã mà. . . . Quỷ dị. Đúng rồi, chính là một loại cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, mới khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị.

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của ta, Tín thân vương đắc ý cười một tiếng: "Thấy được chưa, cả vườn đều là sau khi phụ vương theo tiên hoàng dời đô, mẫu phi tự tay thiết kế vẽ ra. Rất đẹp phải không! Ban đầu vườn xây xong, nghe nói rất nhiều hoàng thân quốc thích cũng tới tham quan đấy." Đúng là đẹp, đáng tiếc nhìn chỉ cảm thấy là lạ.

Thấy ta không lên tiếng, Tín thân vương từ trong lỗ mũi hừ hừ, kiêu ngạo nói với Tuyết Yến đằng sau: "Yến nhi ngươi miệng ngọt, chúng ta vừa đi vừa nói, ngươi đi cùng vương phi giải thích quy củ của vườn này đi."

Tuyết Yến cười đáp: "Dạ, Vương Gia."

Nàng xoay người cúi người với ta, mặt sùng kính nhìn khu kiến trúc trên đảo nhỏ giữa hồ: "Vương phi, đó chính là trụ sở của vương phi nương nương, bình thường không được gọi, một đám người không có nhiệm vụ đều không được vào, cả Vương Gia cũng là năm ngày mới có thể lên đảo một lần, trắc phi lại chỉ có thể lên đảo thỉnh an vào mùng một mỗi tháng." Nói đến trắc phi thì nàng nhỏ giọng hừ một tiếng, Vương Gia phía trước nghe được lời nói vô lễ của nàng, xoay đầu lại cho một ánh mắt cảnh cáo, nàng chép chép miệng, nhưng cũng không nói gì.

Bước nhanh đi tới bên trái ta chỉ vào một hàng viện bên trái nói: "Bên trái là chỗ của trắc phi và di nương của lão vương gia trước. Có vài trắc phi di nương sinh ra nhi tử, các công tử thành gia rồi, sau khi vương gia mất, liền bị vương phi nương nương hạ lệnh phong kín tường, lấy tiền tiêu hàng tháng cũng phải đi vòng qua cửa trước mà vào. Những trắc phi di nương không có sanh dục hoặc chỉ sinh quận chúa, quận chúa xuất giá rồi chỉ một thân một mình, mới có thể vào vườn đi dạo một chút."

Đổ mồ hồ hôi, vương phi này thật là quá chuyên chế độc tài.

Nàng thấy vẻ mặt hiểu rõ của ta. Lại chỉ chỉ viện thứ nhất bên phải: "Đó chính là viện của trắc phi nương nương, một cái khác là viện của tiểu thế tử. Còn mấy viện khác thì đều trống." Nhìn khi nàng chỉ viện của trắc phi Lưu thị thì ánh mắt vẫn toát ra một tia khinh thường, thầm nghĩ trong lòng: thì ra Lưu thị không biết làm người lắm, đắc tội với cơ nữ được sủng ái bên cạnh vương gia, đoán chừng cũng bị không ít hãm hại ngầm.

Bất giác đi tới bờ hồ, chỉ thấy hành lang bạch ngọc rộng hai thước quanh co nối thẳng đến đảo nhỏ giữa hồ. Không khỏi chắc lưỡi hít hà: rất xa hoa. Ta vượt qua hai bước, đi ngang với vương gia, hắn nhíu nhíu mày: "Trước kia Hương Nhi và Bổn vương cùng đi tới, cũng không hành động giống ngươi, đều là đi sau, ngươi cư nhiên cùng đi với Bổn vương!" Mẹ nó, tiểu tử thúi tự đại.

Ta cười cười, không cứng không mềm mà nói: "Cho nên nàng ta là trắc phi."

Hắn dừng chân lại, đột nhiên cứng rắn: "Ngươi. . . ." Ta không để ý tới hắn tiếp tục đi về trước, hắn cũng ‘ hừ ’ một tiếng, nặng nề cất bước đuổi theo ta ở đằng trước, tức giận đằng đằng đi tới. Ta cười thầm: Đồ trẻ con, múa mép khua môi với ta? Còn nhỏ lắm! Không để ý tới chúng nha hoàn cơ thiếp của vương phủ đang kinh ngạc, chân cũng không hề buông lỏng đuổi theo sát.

Khi đi tới cuối hành lang ngọc, lúc này mới phát hiện ra tường rào ước chừng cao ba thước, phía trên còn đắp ngói lưu ly, hai cảnh cửa đồng xem ra rất nặng đang đóng chặt, tấm biển trên cửa viết ba chữ "Đảo Như Ý" như rồng bay phượng múa thật to, định thần nhìn lại, phát hiện chữ ký phía dưới là: ấn Đức Thọ. Oh, giao tình của Tín vương phi và tiên hoàng quả nhiên không tệ.

Nhìn lại cái khóa giữa hai cửa lớn, chính là hình long phượng nạm vàng khảm ngọc, cánh cửa cao ba thước được long phượng vây quanh trông rất sống động. Vả lại đều là lấy vàng ròng tạo thành, trong đôi mắt khảm hai viên lam bảo thạch, uy vũ vô cùng. Thật là kỳ quái, sao không có tròng mắt?

Chỉ nghe Tín thân vương cất bước tiến lên, đè vào mắt xanh của phượng hoàng, giương tiếng hắng giọng nói: "Con Dực Phong dẫn vương phi đến thỉnh an mẫu phi, xin mẫu phi cho gặp."

Cửa chính từ từ chậm rãi mở ra hai bên, cặp long phượng kia theo cửa mở, tản ra ánh sáng khi vàng khi trắng, dưới ánh mặt trời, dường như muốn bay lên không, quả nhiên khí thế bức người, phú quý vô cùng.

Quét mắt nhìn kiến trúc, ước chừng là ba phủ liền nhau, ở bên trái cửa chính lại không có cửa thông, đang kỳ quái tác dụng của nó, Tuyết Yến bên cạnh thấy vẻ mặt không hiểu của ta liền nhỏ giọng giải thích: "Vương phi, đây chính là trụ sở Nhân Hoa dưới đảo Như Ý."

Đường đá dưới chân nối thẳng đến gian phòng khách thứ nhất, tấm biển lớn phía trên cũng là: hai chữ "Như Ý", cái này thì không có chữ ký. Chưa nói đến rường cột trạm trổ, chỉ là hoa cỏ trồng trong vườn cũng đủ cho người ta xem, ta theo ở sau lưng Tín thân vương, không nhanh không chậm mà đi vào. Vào phòng khách liền nhìn thấy trên tường cỏ vẽ một bức mẫu đơn nở vô cùng sống động, thật là một bức tranh hoa nở phú quý.

Từ cánh cửa nhỏ kế bên tranh mẫu đơn đi tới hậu viện, dọc theo đường đi đều là cây xanh, nhưng không có kỳ hoa dị thảo như tiền viện, phần lớn là hoa quế, ngọc lan, còn lại đều là sân cỏ, xem ra thanh nhã rất nhiều. Bên trái vẫn là cánh cửa thông không mở ra, lúc này Tuyết Yến không đợi ta nhìn nàng, nhỏ giọng đáp: "Đây chính là trụ sở của ma ma nha hoàn phục vụ vương phi nương nương. Đến buổi chiều, tiền viện sẽ phải khóa lại, người bên kia không thể vào trong hai viện nữa, người làm trong hai viện cũng không thể qua lại." Lúc này bức tranh trên tường phòng khách lại vẽ hoa phù dung nở thưa thớt, vừa hồng vừa tím, các màu sắc đan xen hợp lý, thật là đẹp không thua gì.

Vẫn đi qua cửa hông kế bên tranh, khi thấy được cảnh sách sau cửa, ta há hốc mồm cứng lưỡi, kích động đến tột đỉnh, nơi này đã gần đến bờ hồ, chỉ còn cách một vùng đất khoảng 30m vuông, trong vùng đất trồng đầy hoa hồng, phân ra mấy khu vực, hoa hồng đỏ hoa hồng vàng hoa hồng trắng, nở thật rực rỡ. Trong mùa đông, khoảng vườn này cũng không lạnh, hơn nữa kiến trúc chính tới trong hồ, vẫn là lan can bạch ngọc, thẳng dọc theo tới trước một phủ đệ tinh xảo. Ở dưới phủ là mười cây cột cao lớn, kéo dài đến đáy nước, không biết sâu cỡ nào. Toàn bộ phủ đều nhờ cột trụ chống đỡ. Ta giương mắt nhìn theo Tín thân vương, đi dọc theo đường hoa hồng tới hành lang ngọc, chỉ thấy tấm biển của tòa phủ này, đột nhiên ghi: bốn chữ to Ba Lê Hương Tạ[1].

Ta kéo kéo ống tay áo của Phi Hồng sau lưng: Phi Hồng, mau ra đây xem thượng đế! ~~

Phi Hồng không hiểu hỏi: "Chủ tử, ngài nói gì? Phi Hồng không hiểu, Thượng Đế là cái gì?" Thượng Đế là cái gì? Ngươi không biết, vậy Tín vương phi làm sao biết?

Tín thân vương nhìn chủ tớ hai người chúng ta đối thoại, liếc ta một cái: "Thật là kỳ kỳ quái quái, từ buổi sáng cứ như vậy, trộm! ~"

Tâm tình ta tốt, nhịn ngươi! Nghĩ tới vị bà bà có lẽ xuyên qua trước mình, ta liền không nhịn được hưng phấn, không kịp chờ đợi muốn gặp bà, thuận tiện tìm bà hàn huyên một chút xuyên kinh nghiệm qua.

Thấy lúc này ta không có mạnh miệng, hắn hài lòng cười cười: "Vào với bản vương!"

Mẹ nó, chờ ngày nào đó ta lăn lộn quen mặt, bảo đảm chơi ở nơi này tốt hơn ngươi nhiều

Đợi chút, quên mất, ta làm sao biết người ta nhất định là xuyên qua chứ? Dù xuyên qua thì cũng chưa chắc nhìn ta thuận mắt? Hay là tìm hiểu rõ tình trạng trước rồi nói.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Ba Lê Hương Tạ: tiếng Anh là Champs Paris, là chỉ đường cái Champs Elysees nổi tiến ở thủ đô Paris của Pháp. Theo như người Pháp, thì đây chính là đường phố xinh đẹp nhất nước Pháp. Con đường này được đặt tên dựa theo thần thoại Hy Lạp. Mình nghĩ ý của nữ chính là nói đến các vị thần trong thần thoại Hy Lạp.
break
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc