Nữ Yêu Tinh Không Theo Cốt Truyện BE

Chương 5: Bạch Thử Tinh

Trước Sau

break

Gió ấm áp thổi qua, khiến người ta mơ màng muốn ngủ. Nhung Nhung tắm rửa xong, lại một mình chơi đùa thêm một lúc, đến khi chơi đủ rồi mới khép hờ mắt, dùng pháp thuật hong khô mái tóc còn ướt sũng.

Ngâm mình tắm rửa xong xuôi, Nhung Nhung khoác lại quần áo đặt bên cạnh nước, lại dùng pháp lực làm khô, chỉ cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm khoan khoái.

Nàng thỉnh thoảng nhảy nhót, hướng về phía sơn động mà quay lại, vừa đi vừa khe khẽ hừ tiểu khúc, trong lòng mỹ mãn, tự tại vô cùng.

Tục ngữ nói, vui quá hóa buồn. Ngay lúc sắp bước vào tiểu viện, một ánh nhìn vô tình lướt qua, khiến Nhung Nhung lập tức sững người.

Nàng nhìn thấy một thiếu niên lang trông chừng mười tám mười chín tuổi đang ngồi bên bàn đá trong sân, tay chống cằm, đầy hứng thú nhìn chằm chằm nàng.

Thiếu niên lang này dung mạo thanh tú, thân hình rắn rỏi. Có lời rằng:

Ngọc diện kiều dung như trăng tròn, môi đỏ răng ngà lộ ánh ngân.
Ánh mắt linh động tựa châu ngọc, trán rộng tóc búi gọn mây ngần.
Dải thêu phấp phới sắc tươi thắm, áo gấm dưới nắng ánh kim quang.
Hoàn đai sáng rực soi lòng giáp, bảo giáp huy hoàng hợp chiến bào.

Một thiếu niên lang phong tư trác tuyệt như vậy, đủ khiến nữ tử thế gian xuân tâm dao động.

Nhưng Nhung Nhung lại cứng đờ toàn thân, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, chỉ cảm thấy máu trong người như muốn chảy ngược, lạnh toát từ đầu đến chân.

Là hắn.

Một cái tên hiện lên trong đầu Nhung Nhung - Na Tra. Thiếu niên anh hùng trong thần thoại truyền thuyết, cứ như vậy sống sờ sờ xuất hiện trước mặt nàng. Hắn trông tuấn mỹ vô song, nhưng trong mắt Nhung Nhung, lại giống như một con hung thú lười biếng, bất cứ lúc nào cũng có thể vồ lấy con mồi.

Đầu óc Nhung Nhung trống rỗng, hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể bản năng rưng rưng nước mắt, hoảng sợ nhìn nam nhân tuấn mỹ oai hùng trước mặt.

Na Tra thấy nàng vừa trông thấy mình đã sợ đến mức sắp khóc, không nhịn được cong khóe miệng, cảm thấy có chút buồn cười. Quả nhiên là lá gan chuột.

Như vậy mà cũng dám trộm Hương Hoa bảo đuốc trước Phật? Tuy rằng trong mắt hắn, ăn vụng một cây Hương Hoa bảo đuốc không tính là gây ra đại họa gì, nhưng con tiểu lão thử này nhìn thế nào cũng không giống kẻ có gan lớn như vậy.

“Lại đây.” Thấy nàng cứ ngây ngốc nhìn mình rơi nước mắt, Na Tra mở miệng gọi, giọng mang theo vài phần đùa cợt.

Không muốn, không muốn! Trong lòng Nhung Nhung điên cuồng chống đối. Nghĩ tới việc thiếu niên ác thần này từng rút gân rồng, giết Thạch Cơ, tàn nhẫn đến mức ngay cả chính mình cũng dám róc xương trả cha róc thịt trả mẹ, nàng liền sợ hãi từ tận đáy lòng.

Nhung Nhung không dám bước tới, nhưng ý nghĩ bỏ chạy vừa nhen nhóm đã bị nàng tự mình bóp tắt. Không thể chạy được. Nàng tuy có pháp lực, nhưng khi đối mặt với hắn, lại chỉ cảm thấy như một vũng nước nhỏ đối diện với đại dương cuồng phong, áp lực nặng nề đến mức không thở nổi. Nhung Nhung bất lực mà tỉnh táo nhận ra sự chênh lệch lực lượng giữa hai bên.

“Hử.” Thấy nàng vẫn đứng im không nhúc nhích, thậm chí bắt đầu run rẩy, Na Tra nheo mắt, lộ ra vẻ không kiên nhẫn, con chuột nhỏ này thật đúng là không biết điều.

Thấy hắn lộ ra thần sắc thiếu kiên nhẫn, Nhung Nhung bị dọa đến cực điểm, ngược lại ngoài ý muốn bình tĩnh lại.

Trong lòng nàng lặng lẽ mặc niệm, bình tĩnh, bình tĩnh. Trong truyện Địa Dũng phu nhân có thể chạy thoát khỏi tay Na Tra, thậm chí còn nhận hắn làm nghĩa huynh, vậy tình huống này chưa chắc đã là đường chết.

Nhung Nhung chậm rãi đi tới trước mặt Na Tra, nhớ lại những cảnh từng thấy trong phim truyền hình, miễn cưỡng làm một cái lễ chẳng ra dáng, khẽ khom người, nhỏ giọng nói, “Gặp qua Thiên Tôn.”

Na Tra thấy động tác của con chuột nhỏ này liền bật cười. Vật nhỏ này không biết học lễ nghi từ đâu, tư thế vừa kỳ quặc lại vừa đáng thương, khiến trong lòng hắn sinh ra một tia mềm lòng.

Na Tra đưa tay kéo Nhung Nhung lại gần, cảm thấy thú vị, liền nổi hứng muốn trêu đùa nàng một phen.

“Ối!” Nhung Nhung bị hắn đột ngột túm lấy như vậy, lại không dám phản kháng, kinh hô một tiếng rồi lảo đảo ngã tới, cả người ghé vào đầu gối Na Tra, trán đập vào mảnh áo giáp nơi đùi hắn, phát ra một tiếng phịch trầm nặng.

Tình huống này thật sự quá xấu hổ, Nhung Nhung mặt đỏ tim đập, trên mặt nóng bừng, chỉ cảm thấy mình sắp thẹn đến muốn độn thổ.

“Ha!” Na Tra nhìn nữ tử đang ngồi tựa trên đùi mình, từ mặt đến cổ đều nhuộm thành một màu hồng nhạt, trong lòng ý nghĩ mơ hồ lại nhiều thêm vài phần.

Hắn đưa tay bóp lấy cằm nàng, buộc nàng ngẩng đầu lên, tay kia thì vén một lọn tóc, quấn quanh trong tay, chậm rãi thưởng thức.

Nhung Nhung trừng lớn mắt, không thể tin được nhìn cử chỉ phóng túng của ác thần trước mặt. Đây là Na Tra sao?

Không, không, không. Nàng không tin, Na Tra sao có thể làm loại chuyện này. Quá ooc rồi (hành vi không phù hợp với thiết lập nhân vật gốc).

Hay là người này không phải Na Tra đến bắt nàng, mà chỉ là một sơn tinh dã quái nào đó.

Nhung Nhung chăm chú quan sát thần sắc hắn, thử dò hỏi: “Tam thái tử tha mạng ——”

Na Tra thấy nàng mắt ngấn nước, giọng nói mềm mại cầu xin, trong lòng không khỏi ngứa ngáy.

Tiểu yêu tinh này không biết lớn lên thế nào, dung mạo như hoa trăng, yếu ớt đáng thương, vừa đẹp vừa mị, hợp tâm ý hắn đến lạ, khiến hắn vừa thấy liền sinh thương tiếc, lại không nhịn được muốn trêu chọc.

Chỉ là ăn vụng một cây Hương Hoa bảo đuốc, vốn không phải tội lớn gì, vậy mà Phật Tổ lại sai hắn đến bắt, việc này vốn đã kỳ quái, trong lòng Na Tra sớm có tính toán.

Hắn vốn không định đánh giết nàng, nay thấy nàng nhu nhược đáng thương như vậy, trong lòng vừa thương vừa muốn bắt nạt.

Cuối cùng, mặt ác liệt trong lòng Na Tra chiếm thượng phong, hắn dùng đuôi tóc trong tay nhẹ nhàng gãi qua xương quai xanh của giai nhân, rồi vuốt ve cằm nàng, miệng nói: “Tiểu yêu nhà ngươi, dám trộm đồ ngay trên đầu Phật Tổ, có biết tội hay không?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc