Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 58

Trước Sau

break
"Tâm Nhiên."

"Nữ vương!"

"Cẩn thận!"

Vài tiếng hét to đồng thanh vang lên.

Lãnh Tâm Nhiên đang nói chuyện đi gặp ông nội với Dung Thiếu Tuyệt, nghe được thanh âm thì quay đầu theo bản năng, lập tức thấy chủ nhiệm đầu ngốc đang cầm dao xông về phía mình. Ngay tại thời điểm cô chuẩn bị né tránh, một bóng dáng cao to đột nhiên chạy về phía cô. Không có chút do dự nào trực tiếp che trước mặt cô, sau đó, chỉ nghe được một tiếng kêu rên, dao nhọn trực tiếp đâm vào cơ thể người vừa bước tới.

Ông thầy đầu ngốc không nghĩ tới việc mình lại thất thủ, sau khi thấy mình không đạt được mục đích thì lập tức rút dao ra chuẩn bị đâm Lãnh Tâm Nhiên một dao nữa. Nhưng người ở đây lại không cho ông ta cơ hội lần thứ hai. Lúc này Lãnh Tâm Nhiên đã bị một mảnh đỏ tươi làm cho đứng hình. Không phải vì cô nhát gan, mà vì, người che chở trước mặt cô, chính là Bắc Âu Hàn!

Dao bị rút ra, máu tươi lập tức tuông xối xả, không dừng lại được, rất nhanh, áo sơ mi trắng trên người Bắc Âu Hàn đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Dạ Mộc Thần đã chú ý tới ông thầy đầu ngốc lúc ông ta rút dao ra, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, đến khi anh đuổi đến, vừa vặn đánh về phía chủ nhiệm đầu ngốc đang cầm dao tiến lên lần nữa, không chút do dự, trực tiếp giơ chân đá bay con dao ông ta đang cầm trong tay, sau lưng ông ta, Dung Thiếu Tuyệt cũng đạp một cước. Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, ông thầy đầu ngốc bị đá phải thụt lùi vài bước. Những người khác căn bản không cho ông ta cơ hội lần thứ ba, rất nhanh Triệu Nghị đã dẫn theo mấy nam sinh tới giữ chặt ông ta lại.

Những người khác bị một màn này dọa cho sợ hãi. Mặc dù bình thường bọn họ cũng thường lớn gan làm càn, nhưng dù sao vẫn chỉ là đám nhóc, lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh đẫm máu như thế, hơn nữa còn là giáo viên ra tay với học sinh. Tình cảnh giáo viên nổi điên và vẻ thê thảm của Bắc Âu Hàn khiến cho không ít người phát ra tiếng thét chói tai.

Những người đang đánh nhau khác cũng dừng lại. Không dám tin nhìn toàn thân đầy máu của Bắc Âu Hàn, lại nhìn bàn tay vẫn còn dính máu của chủ nhiệm lớp, hoài nghi hết thảy cảnh trước mắt đều là mơ.

Dạ Mộc Thần sau khi giải quyết chủ nhiệm đầu ngốc liền quay người về phía Lãnh Tâm Nhiên. Thân hình anh cao lớn tuấn mỹ như vậy, trên người lại mang theo khí chất vương giả, đứng giữa một đám học sinh trung học giống như hạc giữa bầy gà, nháy mắt liền hạ thấp tất cả nam sinh chung quanh. Ngay cả Dung Thiếu Tuyệt và Bắc Âu Hàn, đứng trước mặt anh, cũng không còn chút khí thế nào, giống như một đứa nhỏ ngây thơ. Khí thế của anh thật là cường đại.

"Tâm Nhiên."

Bởi vì bị mất máu, khuôn mặt của Bắc Âu Hàn trở nên trắng xanh. Nhưng dưới tình huống này, ngược lại hắn lại có dũng khí, gọi ra tên gọi đã cất giấu trong lòng rất lâu. Lãnh Tâm Nhiên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn.

"Cậu không hận mình đúng không?"

Thanh âm của hắn rất xa xôi, gương mặt mang theo vẻ yếu ớt hiếm thấy.

Lãnh Tâm Nhiên không trực tiếp trả lời, chỉ là ánh mắt nhìn Bắc Âu Hàn có chút phức tạp. Đồng thời, cô lại nhìn Dạ Mộc Thần bên cạnh, anh, sao lại ở đây? Nhưng hiện tại dưới tình huống này, nghi vấn chỉ chợt lóe lên trong đầu rồi liền biến mất. Dù sao, hiện tại chuyện quan trọng nhất là xử lý vết thương trên người Bắc Âu Hàn. Chủ nhiệm đầu ngốc ra tay thật độc ác, căn bản không chút lưu tình, ông ta thật sự muốn chết Lãnh Tâm Nhiên. Lại thêm chuyện rút dao ra, khiến cho máu tuông xối xả, nhìn gương mặt càng ngày càng trắng xanh của Bắc Âu Hàn, rốt cuộc cô cũng có chút luống cuống. Cô biết, nếu tiếp tục như vậy, Bắc Âu Hàn chắc chắn sẽ bị mất máu mà chết.

"Trí Viễn."

Thanh âm của Dạ Mộc Thần tuy lạnh nhạt, nhưng lại mang theo sức quyến rũ trấn an lòng người, giơ tay gọi Ninh Trí Viễn, ý bảo cậu ta ôm Bắc Âu Hàn đi.

Tuy rằng Ninh Trí Viễn có khuôn mặt đáng yêu như trẻ con, nhưng thân thủ của cậu ta lại cực kỳ lợi hại. Nếu không, cũng sẽ không trở thành cận vệ của Dạ Mộc Thần. Sau khi nghe Dạ Mộc Thần hạ lệnh, lập tức cúi người bế Bắc Âu Hàn lên.

"Anh..." Lãnh Tâm Nhiên mờ mịt nhìn Dạ Mộc Thần. Dường như, từ thật lâu trước kia đã như vậy, mỗi khi mình gặp chuyện không may, anh đều ở cạnh cô. Chỉ cần có anh, chuyện gì cũng không cần lo lắng, anh có một loại sức quyến rũ rất kỳ lạ, cho cô cảm giác an toàn mà người khác không thể làm được. Trong lúc hốt hoảng, cô như trở về lúc trước. Toàn bộ chưa hề xảy ra, cô vẫn là Huyết sư Lãnh Tâm Nhiên, mà anh, cũng chính là anh.

Cảm nhận được ánh mắt ỷ lại, Dạ Mộc Thần sửng sốt, anh chỉ từng cảm nhận được loại tín nhiệm này trong mắt người kia. Ánh mắt này quá quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cho thanh âm lạnh lẽo của anh cũng trở nên ôn nhu: "Tôi có xe, đưa cậu ta đến bệnh viện tiện hơn." Lãnh Tâm Nhiên sững sờ nhìn anh, trong lúc vô ý theo bản năng lẩm nhẩm một tiếng: "Thần...."

Nhưng mà, thanh âm vừa mới phát ra cô liền phản ứng kịp. Khẩn trương quay đầu, không để cho đối phương nhìn ra chút sơ hở nào. Lý trí nói cho cô biết lúc này nên giữ khoảng cách với người đàn ông tà mị này, nhưng về mặt tình cảm lại không thể khống chế nổi chính mình, tham lam hưởng thụ khoảng thời gian ở cùng anh.

Tuy Lãnh Tâm Nhiên phản ứng rất nhanh, nhưng Dạ Mộc Thần vẫn nghe được âm thanh thì thầm kia. Trong lòng rung động một cái, xưng hô này? Con ngươi màu lục hơi nheo lại, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cô gái trước mặt, trong đầu Dạ Mộc Thần sinh ra một ý tưởng vô cùng kỳ quái.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này, anh đã có cảm giác rất quen thuộc. Rõ ràng là lần đầu gặp mặt, nhưng lại có cảm giác quen thuộc. Không phải thân hình cũng không phải diện mạo, mà là cảm giác, loại cảm giác rung động từ tâm hồn này, thật sự là quá quen thuộc.

Che giấu cảm giác rung động quen thuộc này lại, Dạ Mộc Thần trở về bộ dáng cao quý cường thế, thuận tiện nói với Dung Thiếu Tuyệt vẫn đi theo bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên: "Báo cảnh sát, cũng thông báo cho hiệu trưởng của các cậu biết. Còn nữa, nhớ kỹ đừng cho hung thủ chạy trốn."

Nói xong, lôi kéo Lãnh Tâm Nhiên đi theo Ninh Trí Viễn ra ngoài. Đợi đến khi người đàn ông cao lớn tuấn mỹ kia đi xa, Dung Thiếu Tuyệt đột nhiên cảm thấy không hợp lý, vì sao mình phải nghe lời của anh ta? Người đàn ông kia, có quan hệ gì với Tâm Nhiên? Vì sao lại bày ra bộ dáng quyết định mọi việc thay Tâm Nhiên?

Ngồi trên xe, bởi vì yêu cầu của Bắc Âu Hàn, Lãnh Tâm Nhiên cùng hắn ngồi ở phía sau.

"Tâm Nhiên...."

Thanh âm của Bắc Âu Hàn cực kỳ suy yếu, nhưng vẫn kiên trì muốn nghe được đáp án của Lãnh Tâm Nhiên.

Lãnh Tâm Nhiên nhíu mày, thật không hiểu nổi sao lúc này người này lại bày ra bộ dáng trẻ con.

"Câu có hận mình không?"

Quả nhiên, một giây sau khi Lãnh Tâm Nhiên nhíu mày trầm tư, Bắc Âu Hàn liền suy yếu mở miệng.

Cảm giác giữa hai người, giống như một đôi tình nhân đang giận dỗi. Dạ Mộc Thần ngồi ở hàng trên theo bản năng quay đầu lại, nhìn khoảng cách giữa hai người, mày đẹp hơi nhăn lại.

Không biết là do tâm linh tương thông hay vì cái gì, ngay khi Dạ Mộc Thần quay đầu, Lãnh Tâm Nhiên cũng nhìn anh, thời điểm bốn mắt nhìn nhau, trong không khí giống như hiện lên một đóm lửa khác thường.

"Không cần nói gì cả. Trước đến bệnh viện quan trọng hơn. Cậu mất máu quá nhiều, phải giữ sức."

Lãnh Tâm Nhiên không muốn trả lời vấn đề mang tính chất Quỳnh Dao này, đàng phải nói sang chuyện khác.

Nhưng Bắc Âu Hàn đột nhiên lại giống như kẻ hoang tưởng, vẫn cứ ngậm chặt lấy vấn đề này không tha: "Nếu không phải hận mình, vì sao, cậu không nói chuyện với mình? Lúc cậu nhìn mình, tựa như nhìn một người xa lạ, trước kia cậu không như vậy."

"Tôi không hận cậu."

Rơi vào đường cùng, Lãnh Tâm Nhiên đành phải mở miệng.

Nhìn ánh mắt đột nhiên lóe sáng của Bắc Âu Hàn, Lãnh Tâm Nhiên cực kỳ bất đắc dĩ. Cho đến bây giờ cô thật sự không hề hận Bắc Âu Hàn, đúng vậy, người nên hận hắn không phải là mình, mà là Lãnh Tâm Nhiên nhỏ đã chết kia. Trong chuyện này, cô chỉ sắm vai một người qua đường, từ sau khi trọng sinh, xích mích giữa cô và hắn cũng không nhiều. Cô không hận Bắc Âu Hàn, bởi vì, trong lòng cô, Bắc Âu Hàn chỉ là một người xa lạ không quan trọng, cho nên cô chưa từng để ý. Mà bây giờ, một người xa lạ không quan trọng, lại không màng nguy hiểm cứu mình. Tuy rằng không cần hắn cứu cô cũng có thể thoát thân, nhưng phần tình nghĩa này cũng không thể xem nhẹ.

Nhận được câu trả lời mong muốn, Bắc Âu Hàn như vừa bị rút hết khí lực từ từ nhắm mắt lại, trên mặt hắn, hiện ra nụ cười hạnh phúc.

"Cậu không hận mình, thật tốt!"

Bên tai vẫn còn vang vọng lời nỉ non trước khi hôn mê của Bắc Âu Hàn, Lãnh Tâm Nhiên ngồi một chỗ, thẩn thờ hồi lâu. Cô không phải là đứa trẻ không hiểu thế sự, ánh mắt của Bắc Âu Hàn cô lại có thể không hiểu sao. Điều cô không hiểu chính là, trước kia rõ ràng Bắc Âu Hàn chán ghét Lãnh Tâm Nhiên nhỏ, thậm chí đến việc liếc măt một cái cũng không thèm. Vì sao chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi lại biến thành thế này? Vấn đề xảy ra ở đâu?

Tình cảm là một chuyện rất phức tạp, từ đầu đến cuối, cô cũng chỉ để ý đến tình cảm của một người, đối với tình cảm của người khác, cô có thể nhận nhưng không cách nào đáp lại.

"Cậu ta thích em."

Thanh âm của Dạ Mộc Thần giống như tia nắng ban mai phá tan đêm tối, trong nháy mắt khiến cho Lãnh Tâm Nhiên giật mình tỉnh giấc. Cảm giác được ánh mắt không vui từ con người màu lục kia, cô vô cùng mờ mịt. Không phải Thần luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, vui buồn hờn giận đều không hiện ra ngoài sao? Sao lúc này lại dễ dàng biểu hiện ra vẻ không vui của mình thế?

"Em biết. Nhưng em không thích cậu ta."

Thấy được vẻ không vui từ trong ánh mắt của con ngươi màu lục kia, Lãnh Tâm Nhiên theo bản năng mở miệng phủ nhận quan hệ của hai người.

Lúc này Dạ Mộc Thần mới hài lòng gật đầu, anh có cảm giác vô cùng quen thuộc với cô gái trước mặt này, dù rằng không rõ nguyên nhân, nhưng anh không hỵ vọng cô có bất kỳ quan hệ tình cảm nào với những người đàn ông khác.

Sau cuộc nói chuyện vô cùng ngắn gọn, trong xe lại chìm vào không khí trầm mặc ngượng ngùng.

Lãnh Tâm Nhiên ngẩn người nhìn chằm chằm vào Bắc Âu Hàn đang hôn mê, mà Dạ Mộc Thần, cũng đang tự nhớ lại chuyện của mình. Mãi cho đến xe dừng lại, thanh âm của Ninh Trí Viễn truyền đến, mới phá vỡ bầu không khí trầm mặc.

"Thiếu gia, đã đến nơi."

Bởi vì trước khi lên xe đã gọi điện thoại, nên xe cấp cứu đã chờ sẵn ở cửa.

Ba người vừa xuống xe, mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng liền tiến đến, động tác thuần thục nâng Bắc Âu Hàn lên xe cấp cứu.

Lãnh Tâm Nhiên ngồi chờ trên ghế dựa ngoài phòng cấp cứu, Bắc Âu Hàn vì cô mà bị thương, tuy trách nhiệm trong chuyện này không thuộc về cô, nhưng cô vẫn phải chờ ở đây, ít nhất, phải đợi cho đến khi người nhà của hắn đến. Nửa giờ sau, trên lành lang truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.

Lãnh Tâm Nhiên từ trong trầm tư ngẩng đầu lên, phát hiện trong đám người tới có bóng dáng quen thuộc của Bắc Âu Hân.

Kẻ thù vừa gặp liền tức đỏ mắt, vừa nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên, lại nghĩ đến chuyện Giang Sảng nói anh trai vì con nhỏ ** này nên mới bị thương, Bắc Âu Hân nổi giận đùng đùng xông tới: "Nhỏ sao chổi này, nếu anh trai tao có gì bất trắc tao sẽ không bỏ qua cho mày!"

Đi theo phía sau Bắc Âu Hân, là một đôi vợ chồng trung niên ăn mặc rất thời thượng. Nhìn bộ dáng rất dễ dàng đoán ra, đây là cha mẹ của Bắc Âu Hàn và Bắc Âu Hân.

Vừa đến bên ngoài phòng cấp cứu, mẹ của Bắc Âu Hân đã bắt đầu cầm khăn che miệng khóc nấc lên: "Hàn Hàn....Hàn Hàn của mẹ, con ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện! Nếu con có chuyện mẹ phải làm sao bây giờ?"

"Xin Bắc Âu phu nhân yên tâm, quý công tử nhất định sẽ không có việc gì, tôi đã sắp xếp chuyên gia tốt nhất bệnh viện chúng tôi tiến hành giải phẫu." Một người đàn ông mặc áo blouse trắng tiến đến an ủi. Xem ra, ông ta là viện trưởng của bệnh viện này.

"Mẹ, chính là người này, anh trai bởi vì nó nên mới bị thương. Mẹ, cha, hai người nhất định không được tha cho nó."

Bắc Âu Hân bổ nhào vào lòng cha mình, vừa khóc vừa chỉ vào Lãnh Tâm Nhiên hét lớn.

Bắc Âu phu nhân vừa nghe đến lời này, nước mắt ngừng chảy trong nháy mắt, nhìn Lãnh Tâm Nhiên như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô: "Hân Hân, con nói cái gì? Hàn Hàn vì cô ta mà bị thương?"

"Mẹ, mẹ không biết đâu, người này là "tiểu thái muội" của trường chúng con, vẫn luôn quấn lấy anh trai. Lần này, bởi vì nó cãi nhau với chủ nhiệm lớp của chúng con nên anh trai mới bị thương." Bắc Âu Hân chớp chớp đôi mắt ngập tràn nước mắt lên án.

Dưới lời giải thích lẫn lộn trắng đen của cô ta, Bắc Âu phu nhân vốn đang tức giận càng thêm hận đến nghiến răng, trực tiếp trừng mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên dường như muốn cho cô biết tay.

Thấy được toan tính của Bắc Âu phu nhân, Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi đầy vẻ sắc lạnh. Hiện tại, là Bắc Âu Hàn đã cứu cô, "Bắc Âu Hân, tạm thời tôi nể mặt Bắc Âu Hàn nên không so đo với cô. Nhưng xin cô không cần ỷ vào chỗ dựa sau lưng mà đảo ngược phải trái trắng đen. Cái gì "tiểu thái muội"? Tôi nghĩ, cô còn hợp với xưng hô này hơn tôi."

Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh, sau đó xoay người nhìn về phía đôi vợ chồng nhà Bắc Âu. "Tôi cực kỳ cảm tạ Bắc Âu Hàn, nhưng mà không có nghĩa là tôi sẽ chấp nhận những lời nói xấu của em gái cậu ta. Kính xin các người quản giáo con gái mình nghiêm một chút, nếu không, chính là tự vứt bỏ mặt mũi của nhà các người."

Bắc Âu Hân giận đến mức khuôn mặt vặn vẹo: "Cha, mẹ, hai người coi con nhỏ này, nó, nó."

Bắc Âu phu nhân không hề giống một phu nhân hiền lành, nghe được Lãnh Tâm Nhiên nói như vậy, trực tiếp quăng một cái tát vào mặt Lãnh Tâm Nhiên. Móng tai của bà ta rất dài, nếu như bị cào trúng, vết thương tuyệt đối không thua gì bị dao đâm. Ánh mắt của Lãnh Tâm Nhiên trở nên nghiêm túc trong nháy mắt. Trách không được Bắc Âu Hân bình thường ngang ngược ngoan độc như thế, thì ra là thượng bất chính, hạ tắc loạn. Chẳng qua là nói mấy câu, người đàn bà này lại muốn động thủ hủy dung của cô?

Mà vị Bắc Âu tiên sinh kia, vẫn đứng ở bên cạnh, nhìn hành động của vợ mình cũng không ngăn cản, giống như đang xem trò hay.

Nhìn đôi môi hồng và hai má mềm mại không hợp với lứa tuổi của Bắc Âu phu nhân, Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh, ngay lúc đối phương chưa kịp phản ứng, nhanh như chớp, kéo Bắc Âu Hân không chút đề phòng đứng che trước mặt mình.

Chỉ nghe "Bốp" một tiếng, sau đó liềng vang lên tiếng kêu thê lương thảm thiết của Bắc Âu Hân.

Tay của Bắc Âu phu nhân chuẩn xác rơi trên mặt Bắc Âu Hân, khiến cho khuôn mặt mịn màng trở nên huyết nhục mơ hồ(máu thịt lẫn lộn). Lãnh Tâm Nhiên không cần nhìn cũng biết, trong móng tay dài của người đàn bà Bắc Âu kia, khẳng định còn dính thịt vụn.

"A...mẹ, con bị hủy dung rồi...Mẹ...Cha...."

Không có đứa con gái nào không cần khuôn mặt, đặc biệt là Bắc Âu Hân luôn dựa vào diện mạo của mình mà lên mặt với người khác, giờ đây cảm thấy khuôn mặt đau nhức, cô ta không hề giữ hình tượng phát ra từng tiếng kêu rên thảm thiết.

Người đàn bà Bắc Âu cũng bị một màn này làm cho hoảng sợ. Vài chục năm nay, bà ta luôn dễ dàng dùng cách này giải quyết những người đàn bà quyến rũ chồng mình, chưa bao giờ thất thủ, lại không nghĩ rằng lúc này bị một con nhóc chưa trưởng thành phá hoại. Chuyện này đối với bà ta mà nói là một nỗi nhục vô cùng lớn, chẳng thèm để tâm đến vết thương của con gái, chỉ nghĩ đến việc cho con nhỏ đáng ghét trước mặt này một bài học. Mặc kệ lời nó nói là thật hay giả, con trai bà bị thương có liên quan đến nó hay không, chỉ cần dựa vào hành động phản kháng vừa rồi của nó, cũng đủ để không buông tha nó.

Bắc Âu tiên sinh ôm Bắc Âu Hân vào lòng ôn nhu an ủi. Bắc Âu phu nhân vẫn đứng đó, ánh mắt đào hoa còn quyến rũ hơn cả Bắc Âu Hân hơi nheo lại, vừa nhìn đã biết là đang có ý định không tốt.

"Người tới, mang con nhỏ này ra ngoài giáo huấn một trận."

Một lát sau, Bắc Âu phu nhân mới lạnh lùng mở miệng nói.

Theo thanh âm của bà ta, hai vệ sĩ thân hình cao lớn từ trong bóng tối bước ra, dựa theo chỉ thị của bà ta tiến về phía Lãnh Tâm Nhiên.

Lãnh Tâm Nhiên nghĩ đến người nhà này thật đúng là vô cùng càn rỡ, không kiêng nể gì. Nơi này là bệnh viện, người ra người vào, bọn họ lại dám lớn mật trực tiếp kêu nhiều người như vậy đến giáo huấn mình, còn kéo ra ngoài, xem ra, người nhà này, cũng đã lớn lối lâu lắm rồi.

Đây là quy luật trong xã hội, nếu một gia tộc quá mức tự kiêu tự mãn cho mình là đúng, vậy thì, sự tồn tại của nó sẽ như phù dung sớm nở tối tàn, sẽ biến mất nhanh thôi.

Bắc Âu phu nhân mong chờ nhìn vẻ mặt sợ hãi của Lãnh Tâm Nhiên, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện vẻ mặt của người nọ vẫn không chút thay đổi, con ngươi đen láy giống như băng lạnh, không mang theo chút cảm tình nào. Nhưng mà, sau khi nhìn kỹ bà liền trợn mắt há mồm, cô gái gầy yếu nhỏ bé này, bay lên giẫm một cước vào dưới háng một vệ sĩ. Động tác của cô cực kỳ nhanh chóng, dùng lực cũng đủ mạnh, dưới háng là vị trí yếu ớt nhất của đàn ông, chỉ một cước liền trực tiếp hạ gục một vệ sĩ to lớn, khiến cho hắn ta té trên mặt đất, cả người cuộn tròn lại giống như con tôm. Không đi theo vết xe đổ, người vệ sĩ kia cẩn thận không để cho Lãnh Tâm Nhiên đá vào trúng phần dưới của mình. Đáng tiếc, Lãnh Tâm Nhiên cũng không khờ dại đến mức cho rằng một phương pháp có thể thành công đến hai lần. Cho nên, cô liền tay không đọ sức với gã vệ sĩ cao hơn mình không biết bao nhiêu lần kia.

Kỹ xảo của Lãnh Tâm Nhiên hơn hẳn gã vệ sĩ, cô phản ứng linh hoạt, từ chuyển động của không khí có thể cảm nhận được động tác của đối phương. Sau một phen đọ sức, gã vệ sĩ hung hãn kia bị thương còn nặng hơn cô. Lãnh Tâm Nhiên biết ưu điểm của mình là động tác, kỹ xảo, nhưng cũng có một khuyết điểm trí mạng, đó chính là thân thể này quá yếu ớt. Tuy rằng cô đã cố gắng rèn luyện, nhưng dù sao cũng không phải là rèn luyện chuyên môn, thể lực vẫn không đủ. Nếu tiếp tục như vậy, cô căn bản không chiếm được lợi thế.

Vừa chống đỡ với đối phương vừa nghĩ phương pháp ứng phó, đột nhiên, đôi mắt sắc của cô nhìn thấy nụ cười đắc ý vô cùng chói mắt trên mặt người đàn bà Bắc Âu, khóe miệng hơi nhếch lên, rất nhanh đã nghĩ ra chủ ý; Sau khi đá một cước vào bụng gã vệ sĩ, Lãnh Tâm Nhiên lập tức phóng về hướng người đàn bà Bắc Âu đang không chút đề phòng. Nhìn ra ý định của cô, sắc mặt Bắc Âu phu nhân sợ hãi đến tái mét, mà tiết tấu của gã vệ sĩ kia cũng trở nên hỗn loạn, kích động muốn đi cứu chủ nhân. Nắm lấy khoảnh khắc tiết tấu bị hỗn loạn của đối phương, Lãnh Tâm Nhiên xoay người, hai chân ôm lấy cổ đối phương, sau đó xoay tròn một cái. Theo động tác đặc biệt của cô, gã vệ sĩ kia hoàn toàn không còn chút phòng bị, sắc mặt ngày càng trắng, sau đó vì khó thở mà ngã xuống đất ngất đi.

Chỉ hơn mười phút liền giải quyết hai vệ sĩ, nhìn cô gái gầy yếu trước mắt, Bắc Âu phu nhân bắt đầu kinh hoàng kêu la: "Người tới, người tới, người tới nhanh lên."

Bắc Âu Hân tuy đã từng được chứng kiến khả năng đánh nhau của Lãnh Tâm Nhiên, nhưng lại không nghĩ đến cô ta có thể lợi hại đến vậy, dễ dàng giải quyết vệ sĩ nhà mình. Trong lúc này, sau khi chấn kinh, cô quên đi đau đớn, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Lãnh Tâm Nhiên trước mặt. Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh tiến đến, cô không phải là thánh mẫu, không có lòng từ bi, lúc trước là vì Bắc Âu Hàn mà không muốn so đo với người nhà bọn họ. Nhưng đối phương lại lấn át người quá đáng, nếu không phải vì cô là Huyết sư, chỉ sợ hiện tại cô đã sớm rơi vào tình huống sống không bằng chết. Người đàn bà ác độc như vậy, tuyệt đối phãi cho bà ta một bài học. Diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi đến lại nảy mầm. Nếu không cho bà ta một giáo huấn thật sâu sắc, khi vết sẹo lành bà ta sẽ lại quên đi đau đớn mà tiếp tục tái diễn!

"Mày muốn làm cái gì?"

Người đàn bà Bắc Âu sợ đến mức liên tiếp lui về phía sau.

Mà Bắc Âu tiên sinh đứng bên cạnh đã đẩy Bắc Âu Hân trong lòng ra bước tới, trực tiếp che vợ ở phía sau, khuôn mặt tưởng chừng như thật thà phúc hậu lại lộ ra nụ cười khát máu: "Không nghĩ tới lại gặp được một kẻ luyện công phu. Con nhóc kia, đấu với ta thử xem."

Nói xong, không đợi Lãnh Tâm Nhiên trả lời, liền trực tiếp ôm quyền đánh về phía Lãnh Tâm Nhiên. Lãnh Tâm Nhiên không hề nghĩ tới lão già nhìn như thật thà phúc hậu còn mập mạp này lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ, chỉ một động tác, cô đã nhận ra, đối phương tuyệt đối là một người luyện công phu, mà còn rất có khả năng là truyền nhân của một loại võ thuật nào đó ở Trung Quốc.

Không dám có chút sơ suất nào, Lãnh Tâm Nhiên che giấu biểu hiện trên mặt, cẩn thận nhìn chằm chằm động tác của đối phương.

Đối lập hoàn toàn với thân hình khổng lồ, động tác của Bắc Âu tiên sinh cực kỳ nhanh nhẹn, còn rất có lực. Nếu là Lãnh Tâm Nhiên trước đây, tuyệt đối không để ông ta vào trong mắt, nhưng mà Lãnh Tâm Nhiên hiện tại, muốn chống lại một vị cao thủ thâm tàng bất lộ như vậy là cực kỳ khó khăn.

Nhưng Lãnh Tâm Nhiên chẳng những không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn lộ ra nụ cười thật tươi. Đúng vậy, cô đang cười, cô căn bản không hề e ngại người đàn ông này, ngược lại, cô rất hưởng thụ cảm giác cùng so chiêu với cao thủ này. Từ sau khi trọng sinh, chưa từng được chiến đấu thỏa thích như vậy. Hiện tại, rốt cuộc cũng có cơ hội, đương nhiên cô sẽ không buông tay.

Trên hành lang không tính là rộng, một nam một nữ, một già một trẻ đánh nhau kịch liệt. Theo động tác của hai người, sắc mặt của những người chung quanh thay đổi liên tục. Tâm của Bắc Âu Hân lạnh đi, đồng thời còn âm thầm cảm thấy may mắn, cô biết cha của mình lợi hại, nhưng không nghĩ tới con nhỏ ** Lãnh Tâm Nhiên này lại có thể đấu với cha lâu như vậy. Nếu bình thường cô ta đánh mình như thế, vậy.....

Bên kia hành lang, có hai người đàn ông đang đứng, đứng đầu đúng là Dạ Mộc Thần, Ninh Trí Viễn đứng phía sau anh, nhìn trận đấu bên kia, ánh mắt sáng trong, bộ dáng vô cùng phấn khích. Không giống với diện mạo đáng yêu và cái tên ôn nhã, từ nhó Ninh Trí Viễn đã thích đánh nhau, nếu không sẽ không được bồi dưỡng thành cận vệ của Dạ Mộc Thần.

"Thiếu gia, không nghĩ tới, Tiểu Tâm lại lợi hại như vậy. Động tác của cô ấy, vừa nhìn đã biết là có luyện công phu, nếu không phải vì tuổi nhỏ sức lực không đủ, lão già kia chỉ sợ đã sớm bị cô ấy giải quyết rồi." Ninh Trí Viễn lè lưỡi liếm môi, hận không thể tiến lên hung hăng đánh một trận.

Dạ Mộc Thần không trả lời vấn đề của cậu ta. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Lãnh Tâm Nhiên đang đánh nhau. Mỗi một chiêu thức, đều quen thuộc như vậy, còn những động tác theo quán tính nữa, đều giống với người nào đó trong trí nhớ. Cảm giác quen thuộc khi lần đầu gặp mặt lại xuất hiện, nhìn bóng dáng gầy yếu kia, mày đẹp của Dạ Mộc Thần nhăn lại như ngọn núi. Tại sao lại như vậy? Động tác của cô ấy, sao có thể giống Nhiên Nhiên như đúc? Động tác né tránh, động tác ra quyền, còn có ánh mắt thị huyết, đều vô cùng giống với người trong trí nhớ của anh. Là trùng hợp hay là.... Dạ Mộc Thần phát hiện chính mình đã có chút hoảng hốt, thậm chí anh còn hoài nghi, tất cả những chuyện này đều là nằm mơ. Nhiên đã chết, nhưng mà, tại một thành phố khác, lại xuất hiện một người vô cùng giống cô. Động tác sắc bén như thế, nếu không phải từng giết người, tuyệt đối không thể làm được. Còn có khí thế đầy máu tanh này, sau có thể có trên người một học sinh trung học?

Dạ Mộc Thần phát hiện, có lẽ thật sự mình đã bỏ lỡ cái gì đó. Suy đoán này thật sự quá mức tưởng tượng, nhưng anh vẫn nguyện ý thử một lần. Những ngày tháng không có cô, anh thật sự không thể chịu nổi nữa. Sống một ngày bằng một năm, sống không bằng chết, chính là hình dung tốt nhất cho khoảng thời gian này của anh.

"Trí Viễn."

Cố gắng dời ánh mắt của mình khỏi người kia, trong đôi mắt xanh lục của Dạ Mộc Thần lấp lánh vẻ yêu diễm mê, đầy vẻ giận dữ.

Dưới ánh mắt của anh, Ninh Trí Viễn run lên theo bản năng, nghĩ đến diện mạo của thiếu gia nhà mình thật đúng là càng ngày càng hơn người rồi.

"Tôi muốn toàn bộ tư liệu của cô ấy. Từ nhỏ đến lớn, tất cả tư liệu, rõ ràng rành mạch, toàn bộ đều kiếm hết cho tôi." Trầm mặc một lúc, Dạ Mộc Thần nói tiếp: "Đặc biệt là mấy tháng gần đây, cô ấy đã làm gì, xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, có gì thay đổi, toàn bộ, đều phải điều tra hết cho tôi. Ngày mai, chậm nhất là ngày mai, tôi muốn nhìn thấy tất cả tư liệu."

Ninh Trí Viễn giật mình nhìn thiếu gia trước mắt.

Cậu không biết, vì sao đột nhiên thiếu gia lại có hứng thú với một người như vậy. Thiếu gia không phải chỉ luôn có cảm giác với một mình cô ấy thôi sao? Sao bây giờ lại....

Nhưng thân là cận vệ trung thành nhất, cậu biết cái gì nên nói cái gì nên hỏi, cũng biết bản thân mình nên làm gì. Cho nên, tuy trong lòng có nghi vấn, nhưng cậu cũng không hỏi gì, chí tiếp nhận mệnh lệnh của Dạ Mộc Thần sau đó xoay người rời khỏi.

Cậu ta không phát hiện, bàn tay giấu trong áo của thiếu gia gặp chuyện gì cũng luôn bình thản ung dung nhà mình, lúc này bởi vì kích động mà run lên nhè nhẹ....
break
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc