Nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên, Dương Lâm không hề ngạc nhiên. Bản lãnh của vị tiểu thư này, ông đã dùng đến từ thần để hình dung rồi. Nếu đã thần hóa, thì không còn gì để nghi ngờ nữa.
Nhìn nụ cười sung sướng trên mặt Dương lâm, Lãnh Tâm Nhiên cũng cong khóe miệng: "Rất tốt, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội như vậy nữa."
Tối nay mới chỉ là màn khai mạc, phần đặc sắc còn ở phía sau.
"Tiểu thư, Từ Đông thế nào rồi?" Dương Lâm từ từ kiểm soát tâm trạng kích động của mình, tò mò hỏi.
"Phía sau."
Lãnh Tâm Nhiên nhăn mày, hướng về phía sau bĩu môi.
Nếu không phải còn cần đến hắn thì cái tên Từ Đông này cũng không cần phải giữ lại làm gì.
"Chết?"
Nếu còn sống thì không thể nào không phát ra chút tiếng động nào. Dương Lâm bất giác nuốt một ngụm nước bọt, hỏi dò.
Lãnh Tâm Nhiên gật đầu: "Đưa đến sở cảnh sát đi. Trong hiệp nghị giữa tôi và cục trưởng Lý có bao gồm cả bang Đông Hội nữa. Bên phía cảnh sát đã nhận được rất nhiều đơn tố cáo bang Đông Hội, chỉ vì cảnh sát mà muốn đối phó với hắc đạo phải tốn rất nhiều công sức nên mới chưa tiện ra tay. Hôm nay chúng ta dùng quy tắc trong hắc đạo để giải quyết bang Đông Hội, có thể xem như nhất cử lưỡng tiện rồi."
Lãnh Tâm Nhiên vỗ tay, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Xem coi tình hình mọi người thế nào rồi?"
Dương Lâm gật đầu, bắt tay xem xét. Mười mấy phút sau, Dương Lâm quay lại, trên vẻ mặt nhẹ nhõm ẩn giấu chút nặng nề: "Bang Đông Hội có thể xem như hoàn toàn biến mất. Nhưng bên phe ta cũng có mười mấy anh em bị thương, ba người thương vong, năm người trọng thương. So với bang Đông Hội thì có thể xem như toàn thắng rồi."
Lãnh Tâm Nhiên gật đầu: "An bài cho người thân của ba anh em kia đi. Chuyện lần trước tôi kêu ông chuẩn bị đã tiến hành đến đâu rồi?"
"Là chuyện khu ở dành cho thân nhân sao?"
Dương Lâm vừa nghe Lãnh Tâm Nhiên nói cảm thấy có liên quan đến chuyện khu ở dành cho thân nhân mà lần trước cô nhắc tới. Chuyện Lãnh Tâm Nhiên đề nghị xây một khu ở dành cho thân nhân, lúc đầu Dương Lâm cảm thấy rất bất ngờ, thậm chí còn có ý phản đối, nhưng sau khi nghe xong lý do của Lãnh Tâm Nhiên thì đã bị thuyết phục. Cuối cùng, đối với chuyện thành lập khu dành cho người thân, ông còn dành nhiều tâm huyết hơn cả Lãnh Tâm Nhiên.
Lãnh Tâm Nhiên gật đầu. Thành lập khu ở dành cho người thân trong Tung Hoành là ý định từ đó đến giờ của cô. Chỉ là có một số chuyện không cần phải nói, nhưng giờ đây, sau khi bước qua giai đoạn chuẩn bị, Tung Hoành sẽ phải đối mặt với rất nhiều trận chiến. Chuyện thành lập khu ở dành cho người thân này cũng trở nên vô cùng cần thiết.
"Yên tâm đi, tiểu thư. Chuyện này tôi vẫn đang cố gắng đẩy nhanh tiến độ. Sau khi các anh em biết chuyện sẽ thành lập một khu nhà dành riêng cho người của Tung Hoành thì vô cùng hưng phấn, lúc làm việc cũng nhiệt tình hơn rất nhiều. Hiện giờ phần nền móng đã xong, giấy tờ cần thiết cũng đã chuẩn bị đủ cả, chỉ cần chờ xây xong phòng ốc là được. Nhưng chuyện chọn nhân viên an ninh để phái đi mà tiểu thư dặn, còn cần phải thương lượng với bên công ty bảo an Thịnh An. Gần đây nhiều chuyện quá, tôi quên mất chuyện này."
Dương Lâm nói, hai mắt tỏa sáng.
Lãnh Tâm Nhiên hài lòng gật đầu, nhưng lại tò mò hỏi ngược lại: "Công ty bảo an Thịnh An không phải cũng do ông phụ trách sao? Nói là thương lượng thì có khác gì nói trực tiếp với ông đâu. Hơn nữa, nhân viên của công ty bảo an, trừ những người trong Tung Hoành muốn lui xuống tuyến hai, những người khác có thể tìm những lính giải ngũ. Tất cả mọi người đều phải ký cam kết không được tiết lộ thông tin về khu ở dành cho thân nhân. Khu ở dành cho thân nhân là tuyến phòng ngự quan trọng nhất của chúng ta, chỉ cần toàn bộ người thân đều bình an thì các anh em mới có thể yên tâm chiến đấu trên tiền tuyến."
Dương Lâm hoàn toàn tán đồng với ý này của Lãnh Tâm Nhiên. Vì thủ hạ của mình mà bỏ ra bao nhiêu tâm huyết và tiền bạc để thành lập khu ở cho người thân, trong các bang phái ở Trung Hoa, quả thật vô cùng hiếm thấy. Hành động này không chỉ giải quyết được một ít mối họa tiềm ẩn trong bang, còn nhận được sự ủng hộ thật lòng của các anh em. Một chiêu này, thật là cao minh.
Dương Lâm cảm thấy, có thể đi theo một người sáng suốt biết suy nghĩ cho đám anh em như vậy, là một chuyện rất may mắn trong đời ông. Đồng thời, ông cũng cảm thấy may mắn vì đã không từ chối mệnh lệnh của Dung lão gia năm đó. Nếu không, chỉ sợ giờ đã hối hận đến xanh ruột rồi.
Mười mấy chiếc Audi xuyên qua màn đêm, đi về hướng khu đô thị ồn ào náo nhiệt.
Mặc dù hiện tại nhiệm vụ đã hoàn thành nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn chưa chút lơi lỏng, cô vẫn cẩn thận quan sát tình hình chung quanh. Mặc dù khả năng bang Đông Hội còn có người kế vị rất nhỏ, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất (ý chỉ chuyện không may). Cô tuyệt đối không cho phép mình xảy ra sai lầm trong lúc này.
"Tiểu thư, Dung lão gia gọi điện cho tôi, muổn hỏi về chuyện của thiếu chủ." Dương Lâm chịu trách nhiệm đưa xác Từ Đông đến đồn cảnh sát, còn Lãnh Tâm Nhiên thì trực tiếp về nhà. Trước khi chia tay, Dương Lâm nhớ tới một chuyện suýt nữa thì quên mất, vội vàng nắm lấy cơ hội nói ra.
Động tác mở cửa của Lãnh Tâm Nhiên dừng lại, cô quay đầu nhìn về phía Dương Lâm. Nếu ông ta không nhắc, thiếu chút nữa cô đã quên chuyện Dung Thiếu Tuyệt bị mình đưa tới nước Ý. Hơn một năm trời, trừ lúc mới bắt đầu, cô và Dung Thiếu Tuyệt gần như chưa từng liên lạc với nhau. Lúc đầu cô đã tính toán sẽ cho Dung Thiếu Tuyệt nghỉ ngơi ba năm, sau đó sẽ cùng mình xông xáo. Không biết giờ cậu ta thế nào rồi. Đặc huấn của Bertrand không phải ai cũng có thể chịu được.
"Lúc về tôi sẽ liên lạc với cậu ta, sau đó sẽ nói lại với ông."
Lãnh Tâm Nhiên suy nghĩ một chút, trả lời.
Vốn cô còn định để cho Dung lão gia trực tiếp liên lạc với Dung Thiếu Tuyệt, nhưng sau đó lại nghĩ, nếu Dung Thiếu Tuyệt đang tiếp nhận đặc huấn thì có lẽ những phương thức liên lạc bình thường sẽ không dùng được. Thế nên, cô chỉ có thể trả lời như vậy.
"Được, tiểu thư cực khổ rồi." Nếu nói chuyện Hồng bang bị nuốt là ngoài ý muốn, vậy thì chuyện bang Đông Hội bị diệt trong một đêm, đã đủ để chứng minh thực lực của bang Tung Hoành mới thành lập này.
Không tới một tuần, đã tiêu diệt hai bang phái. Mặc dù chỉ là những bang phải tương đối nhỏ, nhưng Tung Hoành lại là một bang phái mới thành lập chưa tới một năm, lại có thực lực và sức chiến đấu mạnh đến vậ. Thành tích này đã đủ để hấp dẫn sự chú ý của tất cả các bang phái ở Yến Kinh. Đặc biệt là những bang phái nhỏ kia, sau khi nghe được thành tích của Tung Hoành liền bắt đầu lên kế hoạch mở rộng quan hệ với bang phải mới nổi sâu không lường được này.
Còn những bang phái lớn thì vẫn tiếp tục điều tra lai lịch của Tung Hoành. Phương pháp tốt nhất để điều tra một bang phái là tra rõ thân phận lão đại của bọn họ. Hậu trường phía sau, cũng phải dựa vào thực lực của lão đại. Vậy nên, lão đại của Tung Hoành Lãnh Tâm Nhiên lẫn nữa trở thành điểm nóng điều tra của các bang phái.
Trừ chuyện bang Đông Hội bị diệt, còn có một việc, chính là thi thể của bang chủ bang Đông Hội bị cảnh sát tiếp quản. Chuyện này, đối với người khác là chuyện nhỏ, nhưng bởi vì thân phận của Đông Ca nên mới khiến cho cả câu chuyện trở nên phức tạp. Bởi vì, đây có thể xem như là cảnh sát nhúng tay vào chuyện hắc đạo. Quan trọng hơn là, ai cũng có thể đoán ra, thi thể của Đông Ca bị đưa đến sở cảnh sát rất có thể có liên quan đến Tung Hoành. Cứ thế, tính chất của Tung Hoành cũng càng trở nên phức tạp.
Một tuần sau khi bang Đông Hội bị diệt, Lãnh Tâm Nhiên đã nhận được không dưới năm tấm thiệp mời. Những thiệp mời này đương nhiên đều là những bang phái muốn kiết giao với Tung Hoành, mà có thể đưa đến tay Lãnh Tâm Nhiên, thì thực lực đều không đến nỗi yếu. Nhưng bang phái nhỏ không đáng nhắc tới đó, cho đến bây giờ còn chưa biết được lão đại chân chính của Tung Hoành là ai, thiệp mời hữu nghị gì đó cũng đều đưa đến chỗ Dương Lâm. Ngay cả những thiệp mời trên tay Lãnh Tâm Nhiên đều là lấy từ chỗ Dương Lâm, chỉ là tên người nhận trên thiệp mời là Lãnh Tâm Nhiên, hơn nữa còn phải trải qua sự sang lọc tỉ mỉ của Dương Lâm mới đến được tay Lãnh Tâm Nhiên.
La bang, Cốc môn, bang Thần Long, bang Trúc Liên và Nghĩa Minh, băm bang phái đã lần lượt gửi thiệp mời cho Lãnh Tâm Nhiên.
Thế cục giới hắc đạo wor Yến Kinh Lãnh Tâm Nhiên biết rất rõ, có thể chia ra làm ba cấp bậc. Mà năm bang phái này, ngoại trừ Cốc môn và La bang, ba bang phái còn lại đều là cấp 1. Dĩ nhiên, trong mỗi cấp bậc cũng có phân chia mạnh yếu, trong ba bang này thì Nghĩa Minh xếp thứ hai, đứng đầu là bang Thần Long, bang Trúc Liên xếp chót.
Nghĩa Minh đưa thiệp cho Lãnh Tâm Nhiên là bình thường, nhưng hai bang phái còn lại, đều là số một số hai ở Yến Kinh, lại có thể gửi thiệp mời Lãnh Tâm Nhiên. Lý do của Nghĩa Minh là Cam Phi dùng danh nghĩa riêng của mình đưa tới, bang Thần Long thì là tiệc sinh nhật của bang chủ Thái Thiên Tư, còn tấm còn lại là lễ cưới của bang chủ bang Trúc Liên. Nhưng theo trí nhớ của Lãnh Tâm Nhiên, vị bang chủ của bang Trúc Liên – Trang Tất Duy này, đã cưới không dưới năm người vợ. Bang Trúc Liên là bang phái trung lập tồn tại lâu nhất ở Yến Kinh, nhưng những năm gần đây lại đang trên đường xuống dốc.
Dù thế nào thì bữa tiệc của bang Thần Long và bang Trúc Liên cô nhất định phải đi. Còn Nghĩa Minh thì, đi gặp Cam Phi là chuyện hiển nhiên, còn hai bang phái còn lại, Lãnh Tâm Nhiên tiện tay ném thiệp mời qua một bên, thuận theo tình hình đi.
Mặc dù người được mời là mình, nhưng Dương Lâm lại muốn đi theo. Tuy hiện tại có rất nhiều người biết được thân phận thật sự của mình, nhưng không có nghĩa là cô thích cái danh tiếng này. Bị xem là bạn gái của Dương Lam so với tự mình ra trận vẫn nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Mặc dù có lúc thân phận đó sẽ gây ra chút ít phiền toái, nhưng mọi chuyện có lợi đều sẽ có hại, không để ý đến nó cũng được.
Xem lại thời gian, bang Thần Long hẹn vào năm ngày sau, trùng hợp là thiệp mời của bang Trúc Liên cũng là vào năm ngày sau. Nghiêm túc nhìn hai tấm thiệp mời tinh xảo trên tay, hồi lâu cô mới vẽ ra một nụ cười giảo hoạt. Xem ra, tranh đấu giữa bang Thần Long và bang Trúc Liên đến bây giờ vẫn còn tồn tại, vốn thấy gần đây Yến Kinh đã yên tĩnh không ít, cứ tưởng rằng đã ngưng rồi, ai dè là… Minh đấu thì không có, ám đấu lại vẫn còn, chưa bao giờ biến mất.
Nói đến mâu thuẫn giữa bang Trúc Liên và bang Thần Long, thì phải quay ngược về lúc hai bang phái mới thành lập. Nghe nói người sáng lập bang Trúc Liên và bang Thần Long vốn là đối thủ của nhau, mới đưa đến nhiều chuyện tranh đấu giữa hai bang phái như thế. Tuy nhiên bang chủ của cả hai bang đều là người có thực lực, cứ không ngừng tranh đấu với nhau, mãi đến những năm gần đây mới chuyển biến đôi chút. Nguyên nhân chủ yếu có liên quan đến bang chủ tân nhậm Trang Tất Duy của bang Trúc Liên đáng tiếc, cũng là một kẻ dã tâm có thừa mà thực lực chưa đủ. Quan trọng nhất là, gốc rê của hắn lại không sâu, hết lần này đến lần khác những kẻ đi theo bên người đều không đáng tin cậy, cũng khiến cho bang Trúc Liên những năm gần đây ngày càng sa sút.
Lúc trước còn không chú ý lắm đến vấn đề này, giờ Lãnh Tâm Nhiên phải nghiên cứu thật kỹ mới được.
Bang Thần Long và bang Trúc Liên, nếu đã chọn cùng một ngày, đây là một đòn cảnh cáo công khai sao? Nghĩ đến những gười nhận được thiếp mời này nhất định không ít, quan trọng nhất là, chắc chắn sẽ nhận được cả hai tấm thiệp. Vậy thì, đây thoạt nhìn có vẻ là yến tiệc, thật ra là một hành động tỏ thái độ. Chọn đi tiệc của ai chính là bày tỏ ủng hộ bang phái đó, điểm này, ai cũng có thể đoán được.
Bang Thần Long gần như đã trở thành bang phái đứng đầu ở Yến Kinh. Ngược lại, bang Trúc Liên thì ngày càng sa sút, nhưng thế lực tích lũy nhiều năm vẫn còn đó. Trận long tranh hổ đấu này, ai mới là kẻ thắng cuối cùng? Cô đã có chút nôn nóng muốn biết kết quả cuối cùng rồi. Tuy nhiên, có một chuyện cô khẳng định chắc chắn, bất luận bên nào thắng thì cũng đều trở thành vật cản của Tung Hoành. Bởi vì, chuyện Tung Hoành phải làm chính là trở thành lão đại chân chính. Mục tiêu này, cô định thực hiện trong vòng năm năm.
Hiện giờ, Tung Hoành vẫn còn non yếu, không nên quá mức kiêu căng. Chuyện cô cần làm lúc này là lựa chọn một trong hai bang phái.
Chừng mười phút sau, Lãnh Tâm Nhiên đã quyết định xong. Đặt thiệp mời của bang Thần Long ra trước mặt, còn bang Trúc Liên thì tiện tay ném vào đống thiệp mời còn lại.
Bang Thần Long, là lão đại trước mắt, đi theo bên cạnh nó có thể tạm thời che giấu thực Lực của bang Tung Hoành. Sau khi đưa ra quyết định, Lãnh Tâm Nhiên không quá để tâm đến chuyện bữa tiệc này nữa. Mãi đến ngày tổ chức tiệc, Dương Lâm còn phải nhắc cô nhớ tới tham gia tiệc.
Dương Lâm đổi kiểu áo Tôn Trung Sơn thành một bộ vest đen, kiểu tóc cũng được nhà tạo mẫu chỉnh sửa tỉ mỉ, nhìn qua có chút tuấn lãng. Còn Lãnh Tâm Nhiên là một bộ dạ phục đỏ thẫm chếch vai, trên cổ tay đeo ruy băng cùng màu, trang điểm tỉ mỉ, cả người toát ra vẻ đẹp lộng lẫy.
Hai người đều biết bữa tiệc tối nay không đơn thuần chỉ là một bữa tiệc. Bởi vì, sau bữa tiệc này, Tung Hoành mới chính thức đặt chân vào giới hắc đạo, quan trọng hơn là, nó còn đại biểu cho việc, tranh đấu đã bắt đầu.
Nhìn vẻ mặt không chút quan tâm của Lãnh Tâm Nhiên, Dương Lâm vốn có chút khẩn trương cũng từ từ bình tĩnh lại, đi thẳng tới, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư.”
“Đi thôi, đến trễ không phải là hành động lễ phép.” Lãnh Tâm Nhiên cong khóe miệng, vẻ mặt vô cùng nhẹ nhõm, như thể cái mình đang đến chỉ là một bữa tiệc bình thường.