Tất cả mọi người đều im lặng, không khí bi thương tràn ngập cả căn phòng. Ngược lại , người đang nằm trên giường chịu đau đớn kia ngẩng đầu lên lộ ra nụ cười yếu ớt an ủi mọi người ở chỗ này: "Đừng lo lắng, tôi không sao, một lát thì tốt thôi. Hiện tại thân thể tôi càng ngày càng tốt hơn, có thể giống như bây giờ tôi đã rất thỏa mãn rồi."
"Công tử, sức khỏe của ngài!" Vị bác sĩ già nhìn nụ cười ôn hòa của người đàn ông, trong lòng càng khó chịu. Lần này phát bệnh, không phải bởi vì bệnh tình nghiêm trọng, mà vì tâm sự trong lòng anh ta quá nặng dẫn tích tụ, cho nên mới làm cho thân thể ngày một suy yếu.
Người đàn ông cũng không tức giận vì giọng nói oán trách của vị thầy thuốc kia, ngược lại ngượng ngùng cười cười, nhẹ nhàng nói : "Chu tiên sinh, yên tâm đi, chuyện ngày hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, tôi sẽ chú ý đến mình nhiều hơn."
Nghe lời bảo đảm của người kia, lão tiên sinh lại càng không vui, râu mép vễnh lên, không chút nể tình nói: "Tôi sẽ chú ý đến mình nhiều hơn? Mỗi lần ta đều nghe cậu nói như vậy, nhưng có lần nào cậu làm được? Lần này nếu như không phải cậu nửa đêm không ngủ được, ở trong thư phòng làm việc hại mình bị cảm, cậu có thể như vậy sao? Ta chỉ là bác sĩ, không phải Diêm Vương, không thể nắm trong tay tuổi thọ của cậu, nếu như cậu không biết quý trọng thân thể mình thì cũng không ai giúp cậu được?"
Lão tiên sinh càng nói càng tức giận âm thanh cũng càng ngày càng lớn, râu cũng dựng lên, trợn mắt nhìn người nằm trên giường, như nhìn đứa trẻ không thể dạy được mà thất vọng.
Lần này, người đàn ông không có lên tiếng, trong đôi mắt kia toát ra sự dịu dàng cùng sự đau đớn tuyệt vọng.
Anh biết chính mình khiến cho những người quan tâm anh phải lo lắng, nhưng anh thật sự không còn một chút ý chí sinh tồn nào. Anh luôn tự trách mình, nếu như anh có thể trở về sớm một chút, mọi chuyện có lẽ sẽ hoàn toàn khác bây giờ? Chỉ là, vô luận anh hối hận thế nào, tự trách thế nào, chuyện đã xảy ra, không thể thay đổi được gì.
Nhìn ra đau đớn trên mặt anh, nghĩ đến những chuyện xảy ra với anh trong mấy năm nay, Chu lão tiên sinh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Dù ông y thuật cao siêu đến đâu, nếu như bản thân bệnh nhân đã không còn ý muốn sống, thì mọi cố gắng của ông đều uổng công mà thôi.
Nhìn công tử ưu thương tuyệt vọng, Văn Nhân Gia và Nhan Viêm liếc nhau một cái, trong lòng càng thêm lo lắng như ngồi trên đống lửa.
Đột nhiên, Nhan Viêm nhớ tới người đàn ông có khí chất cao quý như Đế Vương mới vừa rời đi kia, như thấy trước mắt một tia hi vọng, vội vàng nói: "Công tử, ngài bây giờ bỏ qua sao được? Chúng ta không phải một mực điều tra chuyện này sao? Có lẽ chuyện có thể chuyển biến không chừng. Thế giới rộng lớn không gì không có thể, ai cũng không thể khẳng định điều đó là không thể xảy ra. Công tử, gần đây có rất nhiều người đang điều tra thân phận thật của ngài, hôm nay Dạ tiên sinh lại tới cửa chào hỏi, còn có lần trước chuyện của Lãnh Tâm Nhiên, nếu như những chuyện này đều có liên hệ với nhau, cùng với những câu nói khó hiểu kia, công tử có cảm thấy có ẩn tình gì phía sau không?"
Nhan Viêm bất đắc dĩ mới nói như vậy. Thân thể công tử thật vất vả mới tốt lên một chút liền vội vàng về nước. Bọn họ nghĩ cố hết sức giấu diếm chuyện xảy ra nhưng cũng bị công tử biết được, sau đó cảm xúc công tử liền xuống thấp, giống như trong nháy mắt mất đi tất cả hi vọng để sống.
Vì vậy, anh mới vô cùng không thích vị hôn thê mà công tử luôn tưởng nhớ kia. Nếu như không phải bởi vì cô gặp chuyện không may, công tử sao lại sẽ biến thành bộ dạng buồn bã chán nản như vậy. Nhưng anh biết rõ, chỉ có cô gái khiến công tử biến thành người như vậy, mới có thể làm cho công tử lần nữa có động lực tiếp tục sống!
Người đàn ông nằm trên giường ngước đôi mắt trong suốt nhưng lạnh lẽo nhìn Nhan Viêm. Đôi con ngươi ấy đen như mực lại cực kỳ trong suốt như của một đứa bé đơn thuần, nhưng tài trí và thực lực của công tử làm mọi người phải kính phục.
"Anh ta đi rồi?"
Người đàn ông thở dài, mặc dù là hỏi thăm, nhưng trong lòng thật ra đã có đáp án. Người kia, cho tới bây giờ đều là cao quý như vậy, cao cao tại thượng, giống như Đế Vương, người như vậy, bình thường đều có lòng tự trọng cực kỳ mạnh mẽ , đồng thời người khác đối với anh ta theo bản năng phải kính trọng.
"Anh ta đi lên đây?"
Nếu như anh ta đã tự mình gọi điện thoại hẹn trước, vậy nói rõ anh ta thật sự có chuyện quan trọng. Mặc dù anh không muốn gặp người kia, nhưng nếu có chuyện sẽ không từ chối. Anh ta tới, sau đó lại đi, khả năng lớn nhất là có thể phát hiện tình huống ở chỗ này, sau đó mới quyết định lần khác sẽ trở lại.
Nhìn gương mặt công tử hơi sáng lên như đang nhớ tới cái gì, Nhan Viêm nhẹ nhàng gật đầu: "Dạ tiên sinh nói chờ công tử khỏe hơn sẽ đến chào hỏi sau, bởi vì có chuyện rất quan trọng."
Trầm mặc một lát, người đàn ông mới lạnh nhạt nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ chú ý nghỉ ngơi thật tốt."
Lần này lời cam kết của người đàn ông mạnh hơn mấy phần, mọi người nhìn nhau, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Cổ phiếu của các công ty dưới danh nghĩa Huyết Ưng mấy ngày nay đều rớt giá thê thảm, những người phụ trách chủ yếu đều bị mời đến cơ quan điều tra. Tình huống như thế chỉ cần nhìn cũng biết, đây là có nhân vật lớn để mắt tới Huyết Ưng rồi. Quả nhiên, chỉ ngắn ngủn chưa tới một tuần lễ, mấy công ty Huyết Ưng đều bị thu mua,về phần ai thu mua thì hoàn toàn bí ẩn.
Bệnh viện Thịnh An, bên trong phòng làm việc, Mạnh Dương và người phụ trách đang rất băn khoăn lo lắng. Hắn không biết đợi chờ mình kế tiếp sẽ là cái gì đây. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh,mấy ngày trước, hắn bị bắt vì công ty hoạt động có vấn đề, lúc này hắn biết cuộc sống của mình đã thay đổi. Cứ tưởng hắn sẽ phải ở tù một thời gian dài lại có người đến bảo lãnh hắn ra ngoài. Nghe nói, người này cũng nộp tiền bảo lãnh người của công ty bọn họ.
Căn phòng làm việc này, tất cả đều dựa theo sở thích của hắn mà trang hoàng nhưng bắt đầu từ hôm nay, sẽ đổi lại người khác. Hắn đã tốt nghiệp Yến Đại năm năm rồi, từ lúc mới bắt đầu hai bàn tay trắng đến bây giờ trở thành tổng giám đốc của công ty, hắn đã phải nỗ lực rất nhiều. Thật ra thì, ban đầu hắn thật sự muốn được gia nhập hội Thương Minh chứ không phải Huyết Ưng. Đáng tiếc, điều kiện Thương Minh thật sự quá cao ngoài tầm với của hắn. Đúng lúc này, người của Huyết Ưng tìm tới hắn đưa điều kiện nên hắn gia nhập Huyết Ưng.
Đối với xã trưởng Đường Kiến của Huyết Ưng, hắn vẫn luôn cảm kích. Nhưng không đồng nghĩa là kính nể và thần phục, chỉ là việc của hắn hắn sẽ hết sức làm . Hiện tại, Đường Kiến không rõ tung tích, Huyết Ưng tan rã mạnh ai nấy lo, có không ít người như hắn trong nháy mắt hai bàn tay trắng còn suýt bị ở tù .
Hắn nghĩ toàn bộ chuyện này nhất định có liên quan đến Lãnh Tâm Nhiên. Mặc dù tuổi của Lãnh Tâm Nhiên còn nhỏ, hơn nữa hắn và cô ở vị trí đối địch nhau, nhưng bình tĩnh mà xem xét, Lãnh Tâm Nhiên là người rất đáng cho hắn phục tùng. Tuổi còn nhỏ lại có tâm tư sâu như vậy, vô cùng quyết đoán, nhất là trên người cô toát ra năng lực lãnh đạo bẩm sinh, đây là loại khí chất mà một người lãnh đạp cần có!.
Bây giờ cô ấy vẫn chỉ là mới bắt đầu, đợi đến lúc cô thật sự trưởng thành tuyệt đối sẽ trở thành nhân vật khiến mọi người khiếp sợ!
Hắn không biết người thu mua công ty là ai? Cũng không biết vì sao người này nộp tiền bảo lãnh cho mình, thậm chí còn kêu hắn tới công ty!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đối với chuyện mất đi tất cả, Mạnh Dương cũng không có bất kỳ oán hận gì. Hiện thực xã hội là thế, một sống hai chết, đặc biệt con đường mà hắn đang đi là hắc đạo thì càng không thể đoán trước được tương lai sẽ như thế nào. “Thắng làm vua thua làm giặc”,nếu thua, vậy chứng tỏ thực lực của họ không đủ mạnh .
Không thể không nói, về điểm này, anh nghĩ rất thoáng, ít nhất thì, anh nhìn thấu được nhiều điều hơn những người khác.
Có lẽ suy nghĩ thông suốt được nhiều điều. Từ từ, Mạnh Dương không còn cảm thấy khẩn trương nữa, hắn rất bình tĩnh ngồi ở đó, thậm chí còn bắt đầu nhàn nhã tự hỏi mình kế tiếp nên làm gì? Nếu không, có thể đi du lịch thế giới một thời gian? Vừa lúc có thể tránh đi !
Âm thanh cửa bị đẩy ra truyền đến, Mạnh Dương giật mình theo bản năng đứng lên nhìn về phía cửa.
Đi vào đầu tiên là một người đàn ông mặt mày nghiêm túc, không hề mở miệng nói chuyện , nhưng sau khi đi vào lại không trực tiếp đến đây, mà tránh sang một bên nhường đường cho người phía sau đi vào trước.
Khi nhìn thấy rõ người đang tiến vào là ai, hai mắt Mạnh Dương lập tức trợn to —— Lãnh Tâm Nhiên? Thật ra thì, hắn cũng suy đoán rất nhiều về ông chủ mới, đã từng nghĩ tới khả năng là Lãnh Tâm Nhiên, nhưng nếu là cô thì tuyệt đối sẽ không cứu hắn ra ngoài. Dù sao, mặc kệ nói thế nào, hắn và cô đều là kẻ địch. Vì vậy, hắn lập tức loại bỏ cái tên Lãnh Tâm Nhiên này.
Nhưng hiện tại. . . . . . , nhìn khuôn mặt xinh đẹp khả ái, dáng người nhỏ nhắn hơn rất nhiều so với những người đàn ông mạnh hơn cô, Mạnh Dương nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn...đây là sự thật?
Lãnh Tâm Nhiên không để ý Mạnh Dương đang ngây người đứng đó, đi thẳng tới ghế giữa phòng ngồi xuống, khóe miệng khẽ nâng lên: "Nhìn thấy tôi anh bất ngờ lắm sao?"
Mạnh Dương ngơ ngác gật đầu, đâu chỉ là bất ngờ, mà thật sự là quá kinh hoảng: "Ừ."
Có lẽ là cảm thấy phản ứng của anh buồn cười, Lãnh Tâm Nhiên cười càng vui vẻ hơn: "Tại sao phải bất ngờ? Tôi và Huyết Ưng là đối thủ, anh chắc chắn biết. Hiện tại Huyết Ưng gặp chuyện không may, tôi tiếp nhận Huyết Ưng không phải chuyện rất bình thường sao?"
Mạnh Dương rốt cuộc khôi phục tỉnh táo, nhìn vẻ mặt nhàn nhã của Lãnh Tâm Nhiên, nhìn người đàn ông nghiêm túc đứng phía sau, nhất thời cũng không biết phải làm gì, ngồi xuống ghế đối diện: "Nghe nói công ty bị thu mua, tôi từng đoán ông chủ mới mới có phải hay không là cô, nhưng nghĩ đến nếu là cô tuyệt đối sẽ không bảo lãnh tôi ra, cho nên, tôi liền lại đem khả năng này loại bỏ. Hiện tại, tôi thấy có chút khó hiểu?."
Mạnh Dương nói thẳng vấn đề mình muốn biết, khiến Lãnh Tâm Nhiên nhìn, không nhịn cười được: "Tôi là ông chủ mới của công ty, chuyện bảo lãnh anh cũng là tôi làm. Hôm nay tìm anh là có việc muốn hỏi anh."
Mạnh dương lười biếng tựa vào ghế: "Nói đi, xem ra tôi không thể không nói. Dù tôi không nói, vẫn còn nhiều người nói với Lãnh tiểu thư. Như vậy không bằng trực tiếp tự tôi nói, tốt xấu cũng giữ lại chút ấn tượng với ngài đây."
Lãnh Tâm Nhiên đã sớm phát hiện Mạnh Dương là người rất thú vị, vì điểm này, cô mới chừa một con đường cho anh. Chỉ là, tình hình cụ thể phải xem bản thân anh lựa chọn như thế nào rồi.
"Không, chuyện này, chỉ có chính anh biết. Nếu như anh không nói, cũng không có bất luận kẻ nào có thể cho tôi đáp án."
Lãnh Tâm Nhiên thần thần bí bí nói.
Mạnh Dương cau mày, hắn biết chuyện bí mật nào sao? Suy nghĩ hồi lâu, hắn thật tình không thể nhớ nỗi đó là chuyện gì,đến cuối cùng, bất đắc dĩ, chỉ đành phải chủ động mở miệng hỏi thăm: "Chuyện đó, Lãnh tiểu thư, tôi thật không biết mình lúc nào thì biết chuyện bí mật chỉ có trời biết tôi biết người khác thì không biết?"
Anh càng thẳng thắn vô tư như vậy, Lãnh Tâm Nhiên lại càng có ấn tượng tốt với anh.
"Đúng, cái vấn đề này đúng là chỉ có anh biết. Tôi muốn hỏi anh, có đồng ý làm người bên cạnh tôi?"
"Gì? Gì? Gì?"
Đầu óc Mạnh Dương trong nháy mắt như ngừng hoạt động, chỉ còn là một mảnh mờ mịt trước mắt, rốt cuộc là sự thật hay mình đang nằm mơ?
"Ở lại bên cạnh cô? Làm nam sủng?"
Chờ phục hồi tinh thần, nhớ lại lời mình vừa nói, Mạnh Dương thật muốn cho mình một cái tát , đầu óc bị lú rồi mới thốt ra những lời như thế, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào!
Lãnh Tâm Nhiên khóe miệng co giật mấy cái: " Cái gì nam sủng, nếu như anh muốn cứ giữ lại cho mình đi. Hiện tại Huyết Ưng đã không còn tồn tại, Yến Đại không có Huyết Ưng, chỉ có King. Ngoài trường học cũng không còn Huyết Ưng, tôi không ngại nói cho anh biết, trừ anh ra những người khác cũng không thể ở lại Yến Kinh. Hiện tại, tôi cho anh một cơ hội, anh có đồng ý ở lại bên cạnh tôi không?"
Mạnh Dương cũng từng nghĩ tới nếu như mình đi theo Lãnh Tâm Nhiên, cuộc sống của mình sẽ thay đổi ra sao. Theo anh, Lãnh Tâm Nhiên tuyệt đối thích hợp là người lãnh đạo, mặc dù tuổi của cô còn nhỏ. Nhưng anh vẫn cảm thấy vô cùng nghi ngờ, tại sao cô muốn mình ở lại bên cạnh đây? Chẳng lẽ, bọn họ còn muốn biết chuyện bí mật gì của Huyết Ưng?
"Anh suy nghĩ nhiều . Chuyện Huyết Ưng không có anh, tôi cũng sẽ biết rõ . Cho anh cơ hội, chẳng qua là cảm thấy anh là người không tệ mà thôi. Nếu như không muốn, tôi sẽ không miễn cưỡng."
Lãnh Tâm Nhiên sao lại không nhìn ra tính toán trong lòng anh ta, nhưng hiện tại tâm tình cô rất tốt, nên cũng không so đo. Nếu như anh ta không biết thức thời, thì cũng không cần nói tiếp.
Mặc dù con người Mạnh Dương không tệ lắm, nhưng cũng chưa đến mức không phải anh ta không được!
"Đương nhiên là muốn!"
Mạnh Dương là người biết chừng mực, lại nhạy bén, làm sao không nhận ra sự cảnh cáo trong giọng nói của cô gái này, không do dự trực tiếp đồng ý.
"Lão đại, về sau tôi liền đi theo cô lăn lộn.”( sao sặc mùi xã hội đen ấy nhỉ……)
Có lẽ đã quyết định cuộc sống của mình sau này, Mạnh Dương cũng cảm thấy nhẹ nhõm, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng không ít.
"Chỉ cần làm tốt việc của anh, tôi bảo đảm cuộc sống anh tuyệt đối tốt hơn so với lúc ở Huyết Ưng."
Lãnh Tâm Nhiên kiên định hứa hẹn với Mạnh Dương, lời hứa hẹn này cũng giống như lúc cô nói cùng Đông Phương Hiểu Diệc, kiên quyết, mạnh mẽ.
"Không cần gọi lão đại, cứ theo bọn họ gọi tôi tiểu thư là được, dĩ nhiên, trực tiếp kêu tên cũng được”.
Từ trước tới giờ ,Lãnh Tâm Nhiên không quá để ý cách xưng hô, chỉ cần không phải quá đặc biệt đều được. Dương Lâm bọn họ đều gọi mình Lãnh tiểu thư, Trầm đại ca bọn họ thì trực tiếp gọi tên.
Mạnh Dương suy nghĩ một chút: "Tiểu thư!"
"Vị này là Lưu Quân, về sau công ty giao cho hai anh phụ trách. Lưu Quân là luật sư, công ty cố vấn pháp luật Địa Pháp, công ty của tôi không cho phép phát sinh chuyện trốn thuế như trước đây. Về phần kinh doanh cũng cần một số thủ đoạn cần thiết, tốt nhất cùng anh ta thương lượng trước một chút, để cho anh ta có sự chuẩn bị kịp thời khi phát sinh sự cố ngoài ý muốn."
Lãnh Tâm Nhiên nhìn người đàn ông vẫn im lặng nãy giờ gật đầu một cái: "Anh ta là Mạnh Dương, là người phụ trách trước đây của công ty này, hai anh về sau sẽ cùng hợp tác làm việc. Công ty này về sau liền giao cho hai anh.”
Lưu Quân mặt không thay đổi gật đầu một cái, sau đó vươn tay ra chào hỏi Mạnh Dương: "Xin chào, Lưu Quân."
Mạnh Dương vội vàng đưa tay: "Về sau xin chỉ giáo nhiều hơn!"
Nhìn hai người căn bản hòa hợp, Lãnh Tâm Nhiên hài lòng gật đầu, sau đó nhớ tới một chuyện: "Mạnh Dương, tôi nghĩ về sau công ty nên chú trọng nghiên cứu những sản phẩm thuốc có nguồn gốc thảo dược, đặc biệt là những thảo dược có tác dụng giúp điều trị bệnh ung thư . Về phần phát triển nghiên cứu thuốc tây, trước tạm dừng."
Đối với quyết định này, Mạnh Dương cảm thấy rất khó hiểu. Hiện tại y dược là nghề có lợi nhuận cưc cao, đặc biệt thuốc tây là ngành thu chủ yếu, còn thuốc nguồn gốc thảo dược lại không được ưa chuộng. Nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại muốn phát triển theo hướng ngược với thực tế này. . . . . . Mặc dù Mạnh Dương biết Lãnh Tâm Nhiên rất lợi hại, cực kỳ lợi hại, nhưng quyết định của cô khiến anh không khỏi lo lắng : "Tiểu thư, mặc dù sản lượng thảo dược nước ta rất phong phú, nhưng những năm gần đây thuốc thảo dược lượng tiêu thụ lại không nhiều bằng thuốc tây.‘"
Lãnh Tâm Nhiên cũng đã suy nghĩ vấn đề này: "Bước đầu cho chuyên viên tập trung nghiên cứu nhiều hơn mảng này, cố gắng tìm ra những công dụng mới của thảo dược. Sau đó là tăng cường quảng cáo tác dụng của nó, mặc dù thuốc tây có hiệu quả nhanh, nhưng điều trị lâu dài tận gốc bệnh tôi nghĩ dùng thuốc từ thảo dược sẽ tốt hơn. Hơn nữa, trọng điểm phát triển của chúng ta sau này không phải là thuốc thường gặp, mà là thuốc chống ung thư. Bây giờ thuốc có tác dụng phòng chống và điều trị bệnh ung thư, lĩnh vực này tiềm năng rất lớn. Huống chi, bây giờ đã có nhiều nghiên cứu phát hiện tác dụng kiềm chế sự phát triển ung thư của một số thảo dược, sau này công việc chủ yếu của chúng ta là nghiên cứu tiêu thụ những thảo dược này."
Mạnh dương mặc dù còn rất nhiều nghi vấn, nhưng nhìn gương mặt kiên quyết của Lãnh Tâm Nhiên, cũng không nói nữa. Chỉ là trong lòng suy nghĩ, dù sao cô ấy là chủ, cô nói thế nào anh cứ làm như thế đó, quyết định chuyện gì cũng không phải trách nhiệm của anh.
"Anh có thể phái người đi tìm thầy thuốc trung y ở ẩn , tôi nghĩ ở mấy vùng mấy vùng núi non hẻo lánh hay thôn làng nhỏ thường sẽ có. Trên tay bọn họ, nhất định sẽ ít nhiều những phương thuốc cổ truyền hay những dược liệu quý, chỉ cần mời bọn họ làm việc cho chúng ta nhất định sẽ có thu hoạch tốt."
Lãnh Tâm Nhiên nói tiếp.
Ý tưởng chuyển từ thuốc tây sang thuốc từ thảo dược của Lãnh Tâm Nhiên bắt nguồn từ Đông Phương Hiểu Diệc. Kể từ lần đầu tiên châm cứu, cô cảm thấy thân thể so với trước kia tốt hơn rất nhiều, cô luôn cảm thấy năng lượng trong cơ thể giống như có cái gì kìm hãm đè nặng không thể sử dụng hoàn toàn , nhưng hiện tại cô cảm giác nhẹ nhõm rất nhiều, tràn đầy sinh khí.( đây là sự thật sau khi châm cứu đúng bệnh, đúng cách nha….rất nhẹ người ấy…bạn có thể thử…nhưng nhớ tìm chỗ tin cậy nha….)
"Dạ, tiểu thư."
Mạnh Dương gật đầu đồng ý, trong lòng quyết định mặc kệ kế hoạch này có thể thành công hay không cũng phải thử một chút.
Bàn xong công việc, Lãnh Tâm Nhiên đứng lên chuẩn bị đi, Mạnh Dương chần chừ một lúc, quyết định đem một chuyện nói cho cô biết. Mặc dù, chuyện này, có lẽ xem ra căn bản không có gì, chỉ là anh cảm thấy lo lắng, người ta hay nói phụ nữ nhất quyết không thể xem nhẹ. Một tháng này xảy ra bao nhiêu chuyện lớn như vậy mà cô ta vẫn có thể sống sót nhất định tâm cơ không ít !( ai dám xem thường phụ nữ đâu …dám giơ tay hông )
"Tiểu thư, Mạnh tổng, tôi muốn đi xung quanh để tìm hiểu tình hình công ty."
Lưu Quân là người bên cạnh Dương Lâm, rất có năng lực, tốt nghiệp trường nổi tiếng, là tiến sĩ ngành luật, là trợ thủ đắc lực của Dương Lâm.
Đợi đến lúc phòng làm việc chỉ còn lại hai người , Mạnh Dương mới mở miệng nói: "Tiểu thư, không biết cô có biết một người tên Lâm Thiến?"
"Lâm Thiến?"Lãnh Tâm Nhiên suy nghĩ một chút, sau đó quả quyết lắc đầu: "Không có ấn tượng."
Mạnh Dương khóe miệng co quắp lợi hại, nghĩ đến người kia đem cô gái trước mắt này thành kẻ thù hận không thể giết chết mà người này thì "Không có ấn tượng" với đối phương.
"Cô ta là người tình của Đường Kiến, theo cô ta nói thì đã từng gặp qua tiểu thư "
Nghe Mạnh Dương nhắc nhở như vậy, Lãnh Tâm Nhiên bắt đầu nhớ tới cô gái đi cùng Đường Kiến ở buổi yến tiệc. Chỉ là, chuyện xảy ra đêm ấy khiến cô căm hận Đường Kiến tận xương tủy, ngay cả cô gái cũng cảm thấy không vừa mắt .
"Cô ta thế nào?"
Chuyện đêm đó, mặc dù cuối cùng Đường Kiến đã bị trừng trị, nhưng đối với Lãnh Tâm Nhiên là chuyện cô không bao giờ muốn nhớ lại. Chỉ cần nhớ tới đêm hôm đó người kia đè ở trên người mình, bàn tay dơ bẩn kia đặt trên người cô liền có cảm giác buồn nôn.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Tâm Nhiên bất chợt trở nên lạnh lẽo vô cùng, Mạnh Dương trong lòng run lên, nhưng chầm chậm nói: "Tôi nghĩ tiểu thư phải cẩn thận cô ta một chút. Cô ta biết rất nhiều chuyện của Đường Kiến, hơn nữa đối với tiểu thư hình như có hận ý rất lớn. Đặc biệt chuyện Đường Kiến mất tích, là cô ta khẳng định với Huyết Ưng là có liên quan đến tiểu thư."
Thấy Lãnh Tâm Nhiên chỉ nghe không nói lời nào, Mạnh Dương không thể làm gì khác hơn là cắn răng tiếp tục nói : "Đường Kiến từng mang theo cô ta tham gia một số bữa tiệc, lần này Huyết Ưng gặp chuyện không may, nếu cô ta đi tìm mấy người bạn hợp tác của Đường Kiến, sợ rằng sẽ mang đến một chút phiền toái cho tiểu thư."
Lãnh Tâm Nhiên nhớ tới thời điểm gặp mặt Lâm Thiến chính là lần đầu tiên cô trở lại Long Hồn, là tiếp tân khinh người bị cô buộc quản lý cho cho cô ta thôi việc , không ngờ lại cấu kết với Đường Kiến, xem ra là người có tâm kế . Không buông tha bất kỳ một chi tiết nhỏ nào, đem tất cả nguy hiểm bóp chết trong trứng nước, đây là nguyên tắc làm việc của Lãnh Tâm Nhiên: "Ừ, tôi biết phải làm thế nào. Tôi đi trước, còn có chút việc phải xử lý, lần sau gặp."
Mạnh Dương dĩ nhiên là gật đầu , đứng dậy chuẩn bị đưa Lãnh Tâm Nhiên đến cửa công ty , nhưng bị Lãnh Tâm Nhiên cự tuyệt. Đợi đến lúc chỉ còn mình anh trong phòng làm việc, nhìn nơi mình công tác mấy năm nay, nghĩ tới cảm giác mất rồi lại có được, khiến anh thật sự rất vui vẻ, cười to như chưa bao giờ được cười. Anh hiện tại rất hưng phấn, không vì công việc của mình tưởng mất mà có lại, quan trọng hơn là, Lãnh Tâm Nhiên cho anh một cơ hội. Từ nay về sau, anh có thể đi theo Lãnh Tâm Nhiên. Anh tin tưởng, đi theo bên cạnh cô gái này, nhất định có thể chứng kiến kỳ tích xuất hiện.
Nhất định có rất nhiều người sẽ mắng anh là phản đồ, mắng cứ mắng chửi đi, anh một điểm cũng không quan tâm. Anh không phải là loại người có thể chết vì người khác, năm đó đi theo bên cạnh Đường Kiến chính là vì sáng tạo huy hoàng, hiện tại, thế lực Đường Kiến suy sụp, có người cho anh lựa chọn tốt, anh đương nhiên không sẽ dễ dàng từ bỏ . Dĩ nhiên, nếu như bây giờ Huyết Ưng vẫn tồn tại, mà Lãnh Tâm Nhiên đặt điều kiện tốt với anh, vậy nhất định anh sẽ cự tuyệt. Hai chuyện này, người khác nhìn có thể không khác nhau gì cả, nhưng mà đối với anh mà nói hoàn toàn không giống nhau. ( sao đọc đến khúc này muốn chém anh Mạnh Dương này dễ sợ……)
Lãnh Tâm Nhiên vốn chuẩn bị trở về nhà của Thần, nhưng là đi tới nửa đường thì nhận được điện thoại của Triệu Nghị, nói có người tìm cô.
Khi Lãnh Tâm Nhiên chạy tới chỗ Triệu Nghị ở công ty, nhìn theo hướng Triệu Nghị chỉ tay liền thấy một người đàn ông ngồi trên ghế sa lon, cảm giác cô lúc này không thể giải thích nổi , dường như đã cách xa rất lâu rồi. Người này đã biến mất gần nửa năm , thế nào đột nhiên xuất hiện rồi hả ?
Hàn Thu Sinh cảm thấy thật sự rất mệt, nửa năm qua, ông đi rất nhiều nơi, cũng có rất nhiều thể nghiệm. Tâm Nhiên thay đổi, ông thật ra cảm giác rõ ràng nhất. Ông còn nhớ rõ, lúc còn rất nhỏ Tâm Nhiên đặc biệt dính mình, mỗi ngày đều muốn được ông ôm trong lòng. Khi đó ông cũng thật lòng coi cô như con gái của mình. Mặc dù lúc ấy ông cũng chỉ là thanh niên vừa hai mươi tuổi, không có kinh nghiệm chăm sóc đứa trẻ, công việc lại bận rộn, nhưng khoảng thời gian đó thật sự rất hạnh phúc. Từ lúc nào mọi thứ bắt đầu thay đổi? Một Tâm Nhiên luôn nhu thuận , thích theo sau mình bắt đầu xa lánh mình? Chính mình, khi nào thì bắt đầu lại có tâm tư khác với đứa nhỏ mà ông vẫn coi như con gái nâng niu chăm sóc?
Ông biết ý nghĩ kia của mình thật biến thái, nhưng ông không cách nào khống chế mình. Ông chỉ có thể sử dụng phương pháp cứng rắn khống chế nhất cử nhất động của Tâm Nhiên , nhìn cô càng ngày càng xa lánh ông , nhìn cô càng ngày càng trầm mặc. Ông nghĩ hai người cứ như thế mà trải qua hết cả đời, thì bỗng nhiên Tâm Nhiên thay đổi hoàn toàn !
Trước kia, đứa nhỏ này rất nhát gan , nói chuyện luôn cúi đầu lộ vẻ hoảng sợ, giọng nói rất nhỏ cứ như mèo kêu, nhưng khi ông còn chưa có chú ý tới, liền thay đổi rồi! Cô trở nên tự tin, trở nên mạnh mẽ, càng phát ra chói mắt khiến người khác phải dè dặt. Trước kia cô nhút nhát e dè, sau lại cuồng vọng tự tin, trên người toát ra sức quyến rũ thu hút người khác. Trước kia, đứa bé vì để vào được lớp A mà ép mình học tập khắc khổ, thường học bài suốt cả đêm, nhưng sau đó lại chủ động thi hỏng để bị chuyển xuống lớp F kém nhất trường. Khi biết điểm của cô thấp nhất trường, ông cho là cô có chuyện gì buồn nên nhất thời như thế, ông cũng từng nghĩ chỉ cần cô lên tiếng, ông nhất định tìm cách cho cô trở lại lớp A. Nhưng từ đầu tới đuôi, cô không có tới cầu xin mình, ngay cả chuyện cuộc thi cũng không nói.
Trước kia cô mặc dù rất sợ mình, nhưng nếu có chuyện quan trọng cô sẽ nói với ông một tiếng. Còn hiện tại, cô đột nhiên trở nên độc lập. Thậm chí tiền sinh hoạt cũng không đến tìm ông, không biết từ lúc nào bắt đầu không lấy nữa.
Vì thế, ông tìm bạn bè làm trong trường học để biết mọi chuyện ở trường của Tâm Nhiên. Không ngờ, chỉ một tháng sau, Tâm Nhiên lại làm cho thầy trò toàn trường đều khiếp sợ —— cô lấy hạng nhất cuộc thi toàn trường, bỏ xa Bắc Âu Hàn, người luôn đứng nhất trường trong mọi cuộc thi.
Hình như chính là từ lúc này, đứa bé này bắt đầu tỏa sáng , nhất cử nhất động hấp dẫn ánh mắt của mọi người, trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Ông bắt đầu sợ, nhìn cô càng ngày càng trở nên ưu tú , ông có cảm giác mình như sắp mất đi đứa bé này mãi mãi,có một số việc, không phải của mình thì vĩnh viễn không phải của mình.
Mãi cho đến khi nhìn thấy người thanh niên trẻ tuổi đi cùng cô, cảm giác ấy càng trở nên mãnh liệt. Anh ta toàn thân đều toát ra khí chất cao quý như bậc đế vương, người đàn ông tuấn mỹ, ưu tú như thế, ông biết mình không có nửa điểm hy vọng rồi.
Vì vậy, ông rời đi!
Ông sợ nếu mình còn ở lại, không chỉ tự thương tổn mình mà quan trọng hơn là có thể thương hại đến cô. Thời gian nửa năm này, ông đi rất nhiều nơi, mở mang tầm mắt, tâm tình cũng buông lỏng rất nhiều, vì vậy trở lại. Ông trở về nhà một chuyến, sau đó liền chạy tới Yên kinh.
Khi biết cô thi đậu đại học Yến Đại tốt nhất cả nước thì tâm tình của ông vừa khiếp sợ vừa kích động. Chờ đến Yên kinh, rốt cuộc liên lạc với cô, ông mới biết, chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, đứa bé này có thể phát triển vượt bậc như thế.
Lãnh Tâm Nhiên hoàn toàn không nghĩ đến người mà Triệu Nghị nói đến tìm cô sẽ là ông —— Hàn Thu sinh, là cha nuôi trên danh nghĩa của thân thể này.
Nghe được tiếng đẩy cửa, Hàn Thu Sinh lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy cô gái chậm rãi đi tới trước mặt mình thì ông mới đột nhiên phát hiện, bất tri bất giác, đứa bé trước kia luôn đòi mình ôm lấy mới bằng lòng ngủ, đã trưởng thành. Khuôn mặt cô thay đổi rất nhiều so với trí nhớ của ông. Mặc dù vẫn là hình dáng quen thuộc ấy, nhưng khí chất, thần thái và sự tự tin toát ra từ cô làm cho ông cảm thấy xa lạ với người đang đứng trước mặt mình.
Thời gian nửa năm, thật có thể để cho một người thay đổi nhiều như vậy sao? Đối với câu hỏi này có lẽ ông vĩnh viễn cũng không có được đáp án.
Mặc dù Lãnh Tâm Nhiên đối với người này không có hảo cảm gì, nhưng là cũng không chán ghét hay thù hận. Dù sao, mặc kệ thế nào, đều là ông ta nuôi lớn chủ nhân thân thể này, hơn nữa, cũng không có làm gì thương hại tới cô.
Đi tới trước mặt Hàn Thu Sinh, Lãnh Tâm Nhiên lễ phép cúi đầu: "Cha."
Một tiếng "Cha" khiến Hàn Thu Sinh khôi phục lý trí, nhìn cô gái đứng trước mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, ông cảm thấy cổ họng mình có chút chua chát "Tâm Nhiên". Lãnh Tâm Nhiên ngồi xuống bên cạnh Hàn Thu sinh, thư ký liền đem hai tách trà đặt lên bàn rồi đi ra ngoài. Lãnh Tâm Nhiên vừa uống trà vừa quan sát người đàn ông bên cạnh. Nửa năm không thấy, người này, giống như có chỗ nào trở nên khác lạ. Thật ra, nếu như không phải ông xuất hiện, cô thật sự quên cỗ thân thể này còn có một người thân.
"Tâm Nhiên, nửa năm này con có khỏe không?"
Hàn Thu Sinh có rất nhiều lời nói muốn hỏi cô. Nhìn Tâm Nhiên thần thái sáng lạn, ông biết, nửa năm này cô nhất định trải qua rất vui vẻ. Không gặp mình, cô vẫn vui vẻ sao? Càng nghĩ, càng thấy đau lòng. Lãnh Tâm Nhiên tất nhiên nhìn thấy đáy mắt buồn bã và cô đơn của người đàn ông này, thu liễm bớt sự lạnh lùng hằng ngày , mới chậm rãi nói: "Rất khỏe, bình thường rất bận, nhưng đều là làm chuyện mình muốn nên cũng không cảm thấy mệt mỏi. Chuyện ở trường học không nhiều lắm, phần lớn thời gian đều bận rộn làm việc mình cảm thấy hứng thú. Cha, còn cha thì sao? Thời gian qua như thế nào? Xem cha tinh thần không tệ, chắc là sống rất tốt." Lãnh Tâm Nhiên cười, cô không phải là người nhiệt tình hay nói. Đối với người đàn ông này, cô cũng không biết nói gì, hơn ba mươi tuổi, đây là khoảng thời gian đẹp nhất cuộc đời nhưng ông lại đem mình vây ở trên người hai cô gái, cứ như vậy đã qua hơn nửa đời. Cuộc đời của ông ta chưa bao giờ lấy được vật mình muốn, cô gái mình thích đi theo người khác, mà ông lại còn giúp cô gái ấy nuôi đứa trẻ của cô và người khác…
Đời này, ông yêu hai người. Một người trước đó là thật yêu, còn một người sau này có lẽ là vì hình dáng giống người trước nên tình yêu cũng dời sang từ từ . Dù là nguyên nhân nào, ông cũng yêu hết mình không tiếc nuối gì. Ông vì yêu mẹ của chủ nhân thân thể này mà không ngừng phấn đấu , về sau lại không ngại khó khăn nuôi lớn con của người mình yêu. Một người đàn ông như vậy mặc kệ nói thế nào, đều đáng được kính trọng.
Tuy rằng ông nảy sinh tình cảm khác thường không nên có với con gái nuôi, nhưng có một số việc không cách nào tránh khỏi. Có lẽ bởi vì bản thân cô không phải Lãnh Tâm Nhiên chủ nhân thân thể này, và cũng có lẽ là thời gian nửa năm trải qua nhiều chuyện, thấy nhiều hiểu nhiều nên cô không cảm thấy chán ghét ông nữa. Cô nghĩ, nếu như ông muốn, cô liền kêu ông một tiếng cha, coi ông như người thân của mình.
Hàn Thu sinh cười cười, người đàn ông này luôn mang lại cho người ta một cảm giác dịu dàng, mặt mày rất nhu hòa, mang theo một loại lịch sự tuấn tú, nhưng không phải dáng vẻ thư sinh, mà là sự chững chạc thành thục của người một đàn ông trưởng thành.
Người đàn ông như vậy, là mẫu người trong mộng của biết bao cô gái. Lại nói, ông thật sự là rất có sức quyến rũ. Diện mạo lịch sự, vóc người cao to, tổng giám đốc một công ty lớn, độc thân, chưa từng kết hôn, đúng là tiêu chuẩn lí tưởng cho các cô gái .
"Đi rất nhiều nơi, từ nước Mỹ đến nước Ý, rồi đến nước Bỉ, đi nước Pháp lãng mạn, còn đi thám hiểm một số bộ lạc thần bí của Châu Phi. Thấy được rất nhiều chuyện, cũng biết rất nhiều bạn bè, so với trước kia cả ngày lẫn đêm ngồi ở phòng làm việc, thật đúng là thả lỏng rất nhiều. Lần này đi ra ngoài một chuyến, ta có cảm giác mình trẻ ra rất nhiều. Hôm nay đi ở trên đường còn có cô gái nhỏ đến gần làm quen."
Nói đến phần sau, Hàn Thu Sinh không nhịn cười được, tâm tình tốt lên rất nhiều, sự lúng túng ban đầu dần được gỡ bỏ.
Nghe được ông nói, Lãnh Tâm cũng nhịn cười không được:"Bởi vì cha vẫn luôn rất đẹp trai mà. Bây giờ tiểu nữ sinh cũng rất ưa thích mẫu người như thế, chỉ cần cha muốn, có sẵn một hàng dài xếp hàng chờ đó!"
Hàn Thu Sinh cũng cười: "Hiện tại không bằng ngày xưa rồi. Già rồi, trước kia còn cảm thấy mình trẻ tuổi, nhưng đi ra ngoài lần này, cùng nhóm những người trẻ tuổi leo núi mới phát hiện ra mình già thật rồi. Xem ra, không nhận già không được.. ah... Cô gái nhỏ cái gì, ta không muốn hại người khác đâu!"
Từ sau khi sống lại đến bây giờ, đây là lần đầu tiên hai người bình tĩnh nói chuyện như vậy, không khí hài hòa ấm áp. Hai người cứ như vậy nói về cuộc sống của mình trong nửa năm qua, giống như những người bạn tốt của nhau.
"Đúng rồi,lần này ta còn có chuyện cần nói, ta đã đem hộ khẩu sửa lại, quan hệ của chúng ta bây giờ không phải là cha con, về sau con nên gọi ta là chú. Hiện tại, nếu con cứ gọi ta là cha, làm ta cảm áp lực rất lớn.”
Mở mang tầm mắt, kể cả phương thức nói chuyện cũng thay đổi. Hàn Thu Sinh cười ha ha , khó có thể nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên ngây ngốc cùng ngạc nhiên, liền không nhịn được cười một hồi.
Lãnh Tâm Nhiên thật ngoài ý muốn, so với gọi "Cha" cô tự nhiên càng muốn gọi người đàn ông ngồi trước mắt mình là chú hơn, ông chỉ lớn hơn Thẩm đại ca mấy tuổi ,chỉ là cô không ngờ, chuyện này, lại là do ông chủ động nhắc tới .
"Được,chú."
Lãnh Tâm Nhiên trầm mặc một chút, đợi đến lúc ngẩng đầu lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Hàn Thu Sinh ngẩn người, khuôn mặt tươi cười này, và khuôn mặt tươi cười yếu ớt dịu dàng trong trí nhớ ông không giống nhau. Trước kia cảm thấy mẹ con cô rất giống, giống nhau từ diện mạo, đến tính tình dịu dàng, chỉ là hiện tại phát hiện đó cũng chỉ là ảo giác của mình.
Trong trí nhớ ông, người con gái kia rất dịu dàng, luôn mỉm cười, giọng nói nhỏ nhẹ, giống như một tiên nữ vậy, luôn chăm sóc người bên cạnh.
Nhưng Tâm Nhiên trước mắt ông, trước kia dễ xấu hổ lại nhát gan, nhưng ngày càng lớn càng trở nên lạnh. Cô bây giờ, như một nữ cường nhân, vẻ mặt bình tình và lạnh lùng, chỉ thỉnh thoảng mới có thể lộ ra mỉm cười.
Ông nghĩ, tất cả chuyện trước kia, thật chỉ là quá yêu.
Ông thích, vẫn luôn chỉ là người trong trí nhớ, mà không phải con gái của cô.
Cũng may, ông đều nghĩ thông rồi, hơn nữa không có làm ra chuyện sai không thể vãn hồi. Có lẽ, những thứ này, chính là thứ tốt nhất ông trời ban cho ông!
"Đúng rồi chú, về sau chú có tính toán gì hay không? Trở về thành phố C hay là ở lại Yến Kinh? Con thì..., về sau có thể không trở về thành phố C rồi, con muốn ở lại nơi này "
Nhìn ra trong mắt ông không còn nặng nề như trước, chỉ có thoải mái nhẹ nhàng, Lãnh Tâm Nhiên không nhịn được hỏi nói.
Hàn Thu Sinh chần chừ một lúc: "Còn chưa có quyết định được, dù sao ta bây giờ là một người cô đơn, đi đâu cũng có thể. Chỉ là công việc của ta ở thành phố C còn chưa giải quyết ổn thỏa, nếu như muốn tới Yến Kinh làm việc chắc phải một khoảng thời gian nữa đã. Chỉ là. . . . . ."
Nghĩ tới, cuối cùng ông vẫn cắn răng quyết định: "Nếu Tâm Nhiên quyết định ở lại Yến Kinh, vậy ta cũng ở lại nơi này. Một mình con ở chỗ này, thật đúng là ta không yên lòng, dù ta không phải là người vạn năng, nhưng dầu gì cũng có thể chiếu cố, giúp đỡ cho con.”
Nghĩ đến ông có rất nhiều kinh nghiệm trong việc quản lý công ty, mà cô bây giờ thật sự đang rất cần người như thế. Lãnh Tâm Nhiên hai mắt tỏa sáng, nhịn không được mở miệng hỏi: "Chú, nếu như người ở lại đây, vậy giúp con quản lý công ty được chứ?"
Hàn Thu Sinh thật sự ngây ngốc, không thể tin chính mình vừa nghe được cái gì? Giúp cô quản lý công ty? Công ty của cô? Tâm Nhiên bây giờ còn chưa tròn mười tám tuổi, tại sao có thể có công ty? Chẳng lẽ. . . . . . Nhớ tới người thanh niên trước kia luôn đi theo cạnh Lãnh Tâm Nhiên, chẳng lẽ là anh ta cho Tâm Nhiên sao? Không phải là muốn Tâm Nhiên đồng ý điều kiện hoang đường gì chứ?