Nữ Vương Của Tể Tướng

Chương 8

Trước Sau

break
Chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ phát triển trở thành như vậy. . . . . .

Công Tôn lão Tể tướng trợn to cặp mắt, không dám tin nhìn con trai mình từ tẩm cung nữ vương đi ra, bờ môi còn thoáng ánh lên nụ cười thỏa mãn.

Ban đầu ông cho là nhi tử là bởi vì nhất thời ham vui, cho nên mới mở một con mắt, nhắm một con mắt mặc cho hắn tiếp tục dây dưa với nữ vương; nhưng thời gian qua một năm, "Tính" (tình dục) của nhi tử đối với nữ vương chẳng những không có giảm bớt, ngược lại có dấu hiệu càng thêm nhiệt liệt. . . .

Không được không được không được, ông phải suy nghĩ biện pháp cắt đứt quan hệ của hai người, nếu không nhi tử thật bị nữ vương triệu vào cung, trở thành nam nhân của nàng, từ đó con ông sẽ thành con người ta; mà cháu trai tương lai của ông, cũng phải theo họ người khác. . . .

Có lẽ, ông có thể thử đưa một nữ nhân khác đến bên cạnh nhi tử, như vậy sẽ có thể khiến cho lực chú ý của nhi tử từ nơi nữ vương dời tới trên người nữ nhân khác.

Một cái kế hoạch dần dần thành hình ở trong đầu lão Tể tướng, nhưng ông chưa từng nghĩ, kế hoạch của ông sẽ mang đến cho ông hậu quả nặng nề hơn. . . .

Nhờ Công Tôn Minh Trạch cố gắng ép nàng uống thuốc, Úy Trì Phượng Nhi vốn bệnh nặng rốt cuộc có thể vào triều rồi. Chuyên tâm nhất trí nghe các thần tử bẩm mỗi một sự kiện, Úy Trì Phượng Nhi cưỡng bách mình không được phân thần, để ánh mắt không chạy tới trên người Công Tôn Minh Trạch đứng đầu bên phải.

Cho dù, triều phục màu đen đó được mặc ở trên người của hắn cực kỳ thích hợp, cực kỳ có sức quyến rũ, nhưng nàng tuyệt đối không có khả năng vì loại chuyện này mà phân thần ở trên triều đình. . . . Đợi từng đại thần bẩm báo xong việc, Úy Trì Phượng Nhi bởi vì quá chuyên tâm mà cảm thấy đầu hơi choáng váng, một người truyền lệnh lại thình lình tiến lên thông báo.

"Vương, Công Tôn lão Tể tướng cầu kiến." người truyền lệnh cúi đầu, quỳ gối trên đại điện bẩm báo, mọi người không khỏi sửng sốt.

Công Tôn lão Tể tướng đã không màn chánh sự nhiều năm, sau khi để xuống chức Tể tướng, không phải ở trong phủ nuôi chim làm thú vui, chính là du sơn ngoạn thủy khắp nơi, ngày ngày vui vẻ; hôm nay đột nhiên cầu kiến, chẳng những mọi người buồn bực, cả Úy Trì Phượng Nhi cũng cảm thấy kỳ quái.

Chỉ có Công Tôn Minh Trạch nhíu cặp mắt lại, tựa hồ phát hiện âm mưu của người nào đó đang nổi lên: nhưng hắn không thể ngăn cản cha già cầu kiến, chỉ có thể trơ mắt mặc cho nữ vương triệu kiến ông.

"Được, truyền lão Tể tướng vào điện." Úy Trì Phượng Nhi gật đầu một cái.

Cho dù nàng bệnh nặng mới khỏi, thân thể cũng không cho phép nàng vất vả như thế, nhưng bởi vì đối phương là lão Tể tướng từng cúc cung tận tụy vì nước, cũng là phụ thân của người nàng yêu, cho nên nàng vẫ tổn hại sức khỏe bản thân, quyết định tiếp kiến lão Tể tướng.

Lão Tể tướng đi vào trong ánh mắt tò mò của mọi người, chậm rãi quỳ gối trên điện, "Cựu thần ra mắt Ngô Vương." Lễ nghi quân thần, ông làm đủ toàn bộ rồi, nhưng lại không thật lòng.

Thứ nhất, đối phương là nữ nhân, muốn ông quỳ xuống khấu đầu đã là cực hạn của ôngn, còn muốn ông thật lòng thật ý?

Thật là ý nghĩ kỳ lạ! Thứ hai, nữ nhân này làm con ông mê mẩn đến mụ óc, ông làm sao có thể thật lòng thật ý làm lễ với nàng?

"Lão tể tướng không cần đa lễ, xin đứng lên."

"Cựu thần có một chuyện muốn nhờ, xin vương cho phép." Giống như phát hiện nhi tử đã sanh nghi với mình, lão Tể tướng tính toán giải quyết dứt khoát, không nói nhiều nữa mà vào thẳng chủ đề.

"Xin vương nhìn ở cựu thần cúc cung tận tụy vì nước lúc tiên vương còn sống, cầu xin nữ vương giúp cựu thần một thỉnh cầu nho nhỏ."

"Mời lão Tể tướng nói, nếu trẫm có thể làm được, trẫm nhất định sẽ đồng ý ngươi." Úy Trì Phượng Nhi không nghi ngờ gì hỏi.

"Công Tôn Minh Trạch con của cựu thần đã gần 30 tuổi, nam tử bình thường ở tuổi này đã sớm là phụ thân của mấy hài nhi, nhưng con ta luôn một lòng với triều chánh, đến nỗi hôn sự cứ kéo mãi. Cựu thần có một bà con xa, hơn hai mươi năm trước đã lập hôn sự với cựu thần, gả tiểu nữ nhi của bọn họ cho Minh Trạch. Thần cho là hôm nay triều chánh đã vào quỹ đạo, hôn sự của con thần cũng không thể kéo nữa, cho nên khẩn cầu nữ vương chủ hôn cho con thần."

Lời nói dối này, ông đã suy nghĩ thật lâu thật lâu, hơn nữa đã an bài xong tất cả, cả đối tượng phối hôn cũng sớm tìm được. Ông cần phải chia rẽ đôi trai gái này, nếu không sau này ông chết rồi khó có thể đối mặt tổ tông.

Nghe vậy, sắc mặt Úy Trì Phượng Nhi trắng nhợt. "Chủ, chủ hôn?" Nàng từ từ lẩm bẩm hai chữ này, làm như không biết ý tứ hai chữ này.

Hai chữ "Chủ hôn" này dường như một tảng đá khổng lồ, đè ở trên lồng ngực nàng, khiến nàng khó có thể hô hấp.

Công Tôn Minh Trạch sớm có hôn ước? Hắn thật ra đã có một thê tử còn chưa cưới qua cửa?

Có ai tới nói cho nàng biết, tất cả thật ra chỉ là nàng đang nằm mộng? Hoặc là nàng chỉ nghe nhầm, Công Tôn Minh Trạch chưa có hôn ước, hắn không muốn cưới nữ nhân khác?

"Vì sao ta chưa từng nghe nói, ta có một thê tử chưa cưới?" Lời nói lạnh lẽo vô cùng, chậm rãi từ trong đôi môi của Công Tôn Minh Trạch tràn ra.

Vẻ mặt của hắn tuy không thay đổi, vẫn bình thản như nước, nhưng giọng cứng ngắc đến quá phận của hắn, lại đầy đủ cho thấy cơn giận của hắn, vội vã giải thích ám hiệu với Úy Trì Phượng Nhi.

Hắn đang nói cho nàng biết, thật ra thì hắn cũng không biết hắn có một thê tử chưa cưới, cũng không muốn cưới một nữ nhân chưa từng gặp mặt làm vợ, phải không?

Úy Trì Phượng Nhi tự nói với mình như thế, muốn mình chớ bởi vì mấy câu nói của lão tể tướng liền rối loạn tâm thần.

Hắn từng nói, hắn sẽ làm bạn ở bên người nàng, vĩnh viễn đều không chia lìa. . . . Hắn từng nói, cũng từng bảo đảm.

"Chỉ vì một trận hạn hán hơn mười năm trước, khiến hai nhà chúng ta mất đi liên lạc. Gần đây cha mới tìm được họ hàng xa này, phát hiện thì ra nữ nhi của bọn bọ còn đang chờ con." Lão Tể tướng mở to mắt, lưu loát nói láo.

"Ngài biết chắc bọn họ không phải giả mạo hay sao? Dù sao chuyện đã qua hơn mười năm, trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì chúng ta cũng khó kiểm chứng." Công Tôn Minh Trạch đã bình ổn giọng nói, nhưng trong giọng nói cũng làm cho người ta cảm nhận được hắn đang tức giận.

"Bởi vì bọn họ mang theo tín vật ta cho bọn họ năm đó!" Bị bức quá gấp, lão Tể tướng bắt đầu tức, liếc nhìn nhi tử, thanh âm nổi trội chất vấn: "Chẳng lẽ ngươi cho là là cha đang nói láo lừa ngươi sao?"

Dạ!

Trả lời cha già ở trong lòng, Công Tôn Minh Trạch quyết định cho cha già một bậc thang đi xuốn gở trước mặt mọi người, lắc đầu nói: "Minh Trạch không dám."

"Tin rằng ngươi cũng không dám." Không biết nhi tử đang qua loa ông, lão Tể tướng dương dương đắc ý ngó nữ vương đang sửng sốt lần nữa, "Vừa rồi vương cũng đã nói, chỉ cần Vương làm được, ngài nhất định sẽ đồng ý cựu thần. Chẳng qua là chủ hôn, tin tưởng Vương nhất định có thể làm được, đúng không?"

Nhanh chóng trả lời đi —— trong ánh mắt của lão tể tướng có thúc giục.

Quân vô hí ngôn, nàng từng nói, thì không thể không thừa nhận, nếu không sau này nàng làm sao ngẩng đầu giữa quần thần, quần thần cũng sẽ không để quân uy của nàng ở trong mắt.

Trong lòng phun đầy máu, Úy Trì Phượng Nhi mạnh nặn ra nụ cười yếu ớt, đồng ý nói: "Đương, đương nhiên, trẫm vừa đồng ý với Tể tướng, nhất định làm được."

Trả lời của nàng, khiến lão Tể tướng hài lòng cười một tiếng. Rốt cuộc có thể tách bọn họ ra, ông cũng không cần lo lắng nhi tử sẽ bị nữ vương triệu vào trong hoàng cung, trở thành một thành viên trong "Hậu cung" của nữ vương nữa.

Trả lời của Úy Trì Phượng Nhi khiến lão Tể tướng rất hài lòng, lại khiến Công Tôn Minh Trạch giận dữ ngút trời.

Chương 8.2

Nàng lại đồng ý? Hơn nữa còn có thể cười mà đồng ý?

Cảm nhận được sự lạnh lẽo từ cả người Công Tôn Minh Trạch rất rõ ràng, Úy Trì Phượng Nhi trốn tránh không dám quay đầu nhìn về phía hắn.

Vậy mà, hắn lại dùng ánh mắt lạnh lùng đốt cháy nàng, khiến nàng không thể nào trốn tránh, buộc nàng cảm thụ cơn giận của hắn.

Đừng nhìn nàng như vậy, chuyện chủ hôn cho hắn, cũng không phải nàng mong muốn, cho nên, đừng có dùng loại ánh mắt chỉ trích này nhìn nàng. . . . Úy Trì Phượng Nhi reo hò ở trong lòng, nhưng cũng tốn công vô ích, ánh mắt Công Tôn Minh Trạch mang theo sự tức giận đủ để đốt cháy nàng, nhìn chăm chú vào nàng.

Tại sao? Tại sao hắn không rõ nỗi đau của nàng lúc này, còn đau hơn so với hắn phải chịu?

Chủ hôn cho hắn, có gì khác nàng phải tự làm đồ cưới cho người khác?

Không chịu được từng trận đau đớn từ trong lòng truyền tới, Úy Trì Phượng Nhi ôm ngực, cảm giác hít thở không thông truyền tới khiến nàng sắp mất đi năng lực hô hấp, cũng khiến mặt của nàng càng tái nhợt không có chút máu.

"Vương, ngài không có chuyện gì chứ?" Lương Tiến tỉ mỉ nhìn thấy sự khác thường của Úy Trì Phượng Nhi, vội vàng ân cần hỏi thăm. "Ngài mới vừa khỏi hẳn, không thể quá vất vả."

"Bãi triều đi! Trẫm mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi rồi." Vội vã ném lời nói ra, Úy Trì Phượng Nhi thái độ khác thường nhanh chóng rời điện, cơ hồ là chạy, khiến mọi người khó hiểu.

Lương Tiến liếc nhìn bóng lưng chạy trối chết của nữ vương, lại nhìn Công Tôn Minh Trạch tức sùi bọt mép, trong lòng bừng tỉnh hiểu ra, hiểu lời đồn đãi trong triều cũng không phải là bịa đặt hoàn toàn.

Trong lòng hắn xông lên một ý niệm không nên có, quân tử không đoạt thứ người thích, huống chi địa vị lúc này hắn có, toàn dựa vào Công Tôn Minh Trạch dìu dắt, nhưng. . . . Gương mặt khuynh quốc khuynh thành xinh đẹp của nữ vương thật mê hoặc lòng người, ngày đầu tiên hắn nhìn thấy nữ vương, tâm liền không tự chủ được bị nàng hấp dẫn.

Hôm nay Công Tôn Minh Trạch có hôn ước, cho dù muốn cùng với nữ vương cũng không thể, có lẽ hắn có thể mượn cơ hội này, ôm nữ vương vào trong ngực, cẩn thận che chở. . . . Ý niệm không nên có này, thúc giục Lương Tiến, gọi hắn rời điện, đuổi theo nữ vương bước đến.

Cho dù không biết kết quả sẽ là như thế nào, nhưng cho phép hắn thử một lần đi!

Chạy trối chết trở lại trong tẩm cung, Úy Trì Phượng Nhi không có trả lời Tiểu Hoàn thỉnh an với nàng, chạy thẳng tới giường lớn tẩm cung, dùng cái mền quấn chặt mình giống như một đứa bé, không để cho những người khác xông vào trong thế giới nho nhỏ của mình.

Hắn đã đáp ứng nàng, sẽ vĩnh viễn làm bạn ở bên cạnh nàng, vậy mà, hắn lại sớm có hôn ước, sớm đã có thê tử chưa cưới! Như vậy bảo nàng làm sao mà chịu nổi? Bảo nàng làm sao thu hồi tình ý với hắn?

Tiểu Hoàn lo lắng trùng trùng nhìn Úy Trì Phượng Nhi vừa vào cửa đã không nói gì, tự mình trốn trong chăn.

Hốc mắt nữ vương hồng hồng, tựa hồ chỉ chờ nàng mở miệng hỏi thăm, nước mắt trân quý như trân châu đó sẽ rơi xuống từng giọt.

Tiểu Hoàn chỉ dám yên lặng đứng ở bên giường Úy Trì Phượng Nhi chờ đợi, mà không dám tiến một bước hỏi thăm. Nhìn bóng lưng yếu đuối của nữ vương, giờ phút này Tiểu Hoàn chỉ muốn hung hăng dạy dỗ hung thủ tổn thương nữ vương một trận!

Cho dù bị vây ở trong tẩm cung, ở tình hình sống chết chưa biết, nữ vương cũng chưa từng có vẻ mặt như thế. Rốt cuộc vừa rồi ở trên đại điện xảy ra chuyện gì, nữ vương lại trở nên yếu ớt, không chịu được một kích như thế?

Lúc này, một tiểu cung nữ vội vã chạy tới, không dám bước vào tẩm cung nửa bước mà đứng nghiêm ở ngoài cửa, "Tiểu Hoàn tỷ, phó tướng Lương Tiến cầu kiến." Thanh âm của nàng ép thật nhỏ, không có can đảm quấy nhiễu nữ vương.

"Phó tướng? Lúc này hắn tới làm cái gì?" Tiểu Hoàn liếc nhìn Úy Trì Phượng Nhi trong chăn, không dám quyết định có đáng đánh nhiễu nữ vương hay không.

Âm thanh tiểu cung nữ tuy nhỏ, nhưng đã đủ khiến Úy Trì Phượng Nhi núp ở trong chăn nghe rất rõ ràng.

Nàng hít sâu một cái, đè tâm tình kích động quá mức của mình xuống, vội vã dùng ngữ điệu bình thản nói chuyện ——

"Gọi hắn vào đi!" Nàng thân là quốc quân, tuyệt đối không thể bởi vì riêng tư bản thân hoặc tình cảm cá nhân mà làm trở ngại xử lý chính vụ.

Từ trong chăn chui ra, Úy Trì Phượng Nhi để Tiểu Hoàn sửa lại tóc tai và áo hơi xốc xếch cho nàng, không bao lâu, nàng lại trở thành nữ vương cao quý lạnh nhạt.

Mới vừa đi vào phòng khách nhỏ chiêu đãi thần tử, Lương Tiến liền quên mất lễ quân thần xông lên trước, cầm tay nhỏ bé trắng noãn của Úy Trì Phượng Nhi, mặt chân thành tha thiết mở miệng: "Xin vương cho Lương Tiến một cơ hội, xóa đi ưu sầu trên mặt ngài."

Úy Trì Phượng Nhi và Tiểu Hoàn đều bị thổ lộ đột nhiên xuất hiện của Lương Tiến hù dọa, sau một hồi khá lâu, Úy Trì Phượng Nhi phục hồi tinh thần lại đầu tiên, đưa tay cho Lương Tiến một cái tát vang dội.

"Lương Tiến lớn mật, lại dám mạo phạm trẫm?" Nàng hung hăng đánh, chút đường sống lưu tình cũng không có, giận dữ mắng mỏ: "Nếu ngươi không tìm nữ nhân khác để yêu, ta nhất định sẽ khiến ngươi không được chết tốt!"

Tình yêu cuồng nhiệt say đắm mê hoặc mắt Lương Tiến, khiến hắn nói ra lời cất giấu sâu ở nội tâm: "Lương Tiến thề đời này kiếp này chỉ yêu mình ngài, nếu không không chết tử tế được! Vương, trái tim Lương Tiến yêu ngài Nhật Nguyệt chứng giám, hơn nữa Lương Tiến cũng không có hôn ước, tiên phụ cũng sẽ không ngăn cản ta yêu ngài. . . ."

Một tiếng "Chát" vang lên lần nữa, lúc này là Tiểu Hoàn dùng bàn tay gọi lý trí Lương Tiến về.

"Mời phó tướng về." Tiểu Hoàn chen vào đứng giữa hắn và nữ vương, lạnh lùng thốt.

Nam nhân này thật quá lớn mật! Lại cợt nhã tay nhỏ bé của nữ vương, nếu để mặc cho hắn nói xằng nói bậy nữa, khó bảo toàn nữ vương trong cơn giận dữ sẽ không chém đầu của hắn.

Vì giữ nhân tài của Hoa Triêu quốc, không thể làm gì khác hơn là để nàng đảm đươngngười xấu, đuổi hắn đi ra ngoài.

Nhìn gương mặt lạnh lùng của nữ vương, lại nhìn Tiểu Hoàn vô cùng kiên định bảo vệ chủ, Lương Tiến bị lửa tình làm cho suy nghĩ đến hôn mê rốt cuộc hiểu rõ, là hắn với cao vọng tưởng rồi.

Nữ vương cho tới bây giờ chưa từng nghĩ cho hắn bất kỳ cơ hội nào, là hắn quá mức si tâm vọng tưởng rồi.

"Xin nữ vương tha thứ thần nhất thời thần trí mơ hồ, thần thề từ nay về sau sẽ không còn có chuyện giống vậy xảy ra." Lương Tiến quỳ hai đầu gối xuống, tràn đầy áy náy mà nói.

"Lui ra!" Úy Trì Phượng Nhi lạnh lùng thốt.

Quyến luyến ngẩng lên nhìn nàng, Lương Tiến lệnh mình không bao giờ được vọng tưởng lấy được Phượng Hoàng cao ngạo nhất, nếu không chỉ dẫn tới bất hạnh, phần yêu say đắm ở đáy lòng, cũng đến lúc nên buông xuống.

"Vâng" Lương Tiến đáp, chậm rãi thối lui khỏi phòng khách nhỏ.

Thấy sắc mặt cứng ngắc của Úy Trì Phượng Nhi, Tiểu Hoàn cho là nàng là bởi vì Lương Tiến vô lễ mà cuồng nộ, không khỏi mở miệng cầu cạnh thay Lương Tiến: "Vương, ta nghĩ phó tướng chỉ là một lúc quỷ mê. . . ."

"Tiểu Hoàn, ngươi cũng lui ra, bảo mọi người lui ra, ta muốn một mình, không muốn bị quấy rầy." Cắt đứt cầu cạnh của Tiểu Hoàn, Úy Trì Phượng Nhi xoay mặt, không để cho Tiểu Hoàn trông thấy bi thương trên mặt mình.

Giờ phút này nàng không cần bất luận kẻ nào đến nhắc nhở nàng, chuyện Công Tôn Minh Trạch đã có hôn ước, nàng là nữ vương, tự nhiên có năng lực bức bách lão tể tướng giải trừ hôn ước. Công khai triệu Công Tôn Minh trạch vào cung, trở thành người của hắn; nhưng mà, sau này?

Người trong thiên hạ sẽ đối đãi nữ vương như nàng rao sao? Quần thần trong triều có thể tiếp nhận sao?

Nàng không thể vì bản thân riêng tư, mà phá hủy giang sơn của tổ tiên.

Ông trời. . . . . . Nàng nên làm như thế nào?
break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc