Một đêm về sáng... Trấn biên khu xa lắc mà còn nằm ngủ dưới đèn vàng hiu hắt. Gió Tây Côn Lĩnh thổi một phố buồn, mang theo về cả mùi cỏ dại sơn lâm.
Trong trại đạo quân binh Hà Giang, nhiều bóng ngựa thắng sẵn yên cương đứng dưới các tàn cây phì đuổi muỗi. Khu P. C. lính tráng qua lại rầm rập, im hơi.
Trong một căn phòng rộng lớn, thâm nghiêm, từng dãy người ngồi câm nín như tượng gỗ.
Tự nhiên tất cả cùng ngẩng trông về phía cuối phòng đầu bàn, có một viên tướng Tây cao dáng, râu thưa, mắt sáng, đang cúi đầu hùng hổ đi đi lại lại, tay chắp sau hông, thỉnh thoảng lại vung đấm vào không khí, có vẻ giận dữ khác thường.
Bỗng từ ngoài, một hồi kẻng cầm canh vọng vào, viên tướng Tây vùng đứng phắt lại, ngẩng nhìn cử tọa nói như quát:
- Lại thất bại! Thất bại chồng chất! Mưu cao gần thành lại hỏng vì thằng nhỏ họ Lê! Đem cả mấy đạo quân đánh Pi-A-Uác ròng rã ngày đêm cũng không quét nổi giặc Cờ Đen! Còn gì oai danh nữa! Cờ Đen chưa hạ, tướng lạc thảo Vân Nam lại về nước, Đông Quân, Thái Dũng chợt hoãn xung tình thế càng bất lợi. Cờ Đen mưu mở rộng căn cứ địa, lại còn Đại Sơn Vương, tuy chỉ có ba thầy trò về nước, sức mạnh hơn cả một đạo quân lớn! Rồi còn bao kẻ ngang dọc dưới mũi súng quan binh như bỡn... Chẳng lẽ bó tay hay đem quân đánh quẩn, vây quanh mãi? Tổn hao tài lực, lại làm náo động dân gian?
Cử tọa nhìn nhau. Dọc hàng ghế tả, có cha con Cung Đình Quyền, bên kia có Sài Kíu Tinh, Bạch Ma Nữ, Độc Trùng Bà, Thầy Mo Tây Phàn v.v... ngồi lẫn nhau với bọn De la Tour, De la Table... Bỗng viên tuần phủ họ Cung cất cao giọng:
- Nội bọn sống ngoài vòng pháp luật hiện đáng ngại nhất là Thần Xạ, Đông Quân. Nhưng bọn này mới có một địch thủ kỳ phùng đa mưu túc trí, nếu ta hợp được kẻ này, bằng thêm cả đạo binh!
Viên tướng Tây không ai khác De Monstre nhíu mày hỏi:
- Ai?
- Quỷ phương Tây! Một dị nhân xưng Tây Quỷ, đã dùng kỹ thuật cướp trốc tay mảnh họa đồ Bát Quái! Theo tin dọ thám, lão mới về, ẩn miền Tây Bắc biên thùy, hành tung bí mật, nếu kết nạp được, đủ sức đối địch với Bắc Thần, Đông Quân.
Nghe đến đó, mắt viên tướng Tây chợt sáng lên, vẻ tinh quái, vừa gật gù định nói chi bỗng từ ngoài một viên sĩ quan bước vào, nói nhỏ chi với De Monstre:
- Đâu! Gọi vào ngay!
Viên sĩ quan vừa đi ra, đã thấy một kỵ sĩ Kinh mặc quần áo chàm Thổ lao vụt vào, trên mình còn đầy cát bụi đường trường. Chào "phạch" kiểu nhà binh, kỵ sĩ nói liền:
- Trình quan Sáu! Phòng lưu trữ danh bộ bị lục tung! Kẻ lạ dán ngoài tủ một tờ giấy nhỏ. Thuộc hạ ngờ có việc hệ trọng, phải vội phi nhật dạ từ Cao Bằng đến Hà Giang.
Dứt lời, người này trao một mảnh giấy gấp tư. De Monstre giật phắt coi, mắt trợn ngược, rõ nét giận xung thiên.
Trên tay lão tướng, tờ giấy rúng động, nhảy múa mấy hàng chữ thảo nét đanh.
"Xâm lươn ra trệch, tìm điểm chỉ một người không ngờ "vật báu Nam Bang" quan Sáu để dấu trong sổ danh bộ! Chắc lòng trời xui khiến, vật nước Nam lọt vào tay Nam, xin có lời khen quan Sáu đã khéo làm đồ giả lừa được cả bọn Voòng Lầu và lão Quỷ Tây, quả xứng danh Tây Quỷ! Đại Sơn Vương nhã giám"
De Monstre vò nát mảnh giấy, đứng lặng đi vì uất tiếc. Mãi mới lẩm bẩm gằn giọng:
- Đại Sơn Vương! Lại hắn! Thế là hết! Bao tâm cơ khí lực... giờ đây hắn sắp nắm trọn rồi...
Cử tọa nhìn nhau. Bỗng Sài Kíu Tinh cười thé:
- Quan Sáu lại bị hắn làm vố lớn chăng? Khà! Đã đến lúc, phải hạ thủ hắn bằng được nếu không cả biên thành còn điêu đứng, bất an!
- Nhưng cách nào? Xưa nay dọc từ Mãn Châu Hoa Bắc xuống biên thùy Tàu-Việt chưa kẻ nào chạm nổi đến lông chân hắn. Thần Xạ Vân Nam đã thành một thuở Triệu Tử Long vô địch kim thời.
Tuần phủ Cung Đình Quyền vừa dứt lời, cử tọa nhiều kẻ gật đầu có vẻ tán đồng, viên giám binh Cao Bằng De la Table vuốt râu xồm, ồm ồm giọng Quan Hỏa:
- Vô lý! Bọn hắn dẫu kỳ tài, cũng chẳng phải mình đồng da sắt, bất ngờ lâm chiến, chống sao nổi thần công?
- Đúng đó? Cứ lùa hắn vào họng súng, tất hạ dễ như không! Giản nhị nhất là xưa nay chưa ai tạo được tình thế thuận lợi nên bọn hắn vẫn dựa địa hình hiểm trở ngang dọc đó thôi!
Viên giám binh khố xanh Hà Giang vừa dứt lời, liền mấy kẻ cười khà, lắc đầu. Cung Đình Quyền, Sài Kíu Tinh vừa toan lên tiếng, lão tướng De Monstre đã quất véo cái roi cầm tay vào không khí, gật gù, nhìn hai viên giám binh:
- Các ông muốn nói đến những cuộc phục kích ư? Một cuộc lừa dụ vào ổ súng ư? Hay một cuộc dàn hình, càn quét? Thách chiến tay đôi? Hay lừa đầu độc?
Vô ích! Chắc các ông chưa tin, chính bản chức khi mới đổi về coi quân đoàn biên giới, bản chức cũng thế nhưng sau bản chức đã nghiên cứu kỹ lưỡng hồ sơ, thêm trải nhiều cuộc chạm trán, lúc đó mới biết ngoài văn minh cơ giới, trên đời này tại các miền thâm sơn huyền bí, còn một nền văn minh thất truyền bao gồm nhiều thuật lạ lợi hại vô cùng, bọn giang hồ lạc thảo kỳ nhân cao bản lãnh, thường học được nhiều thuật lạ, nên một mình một ngựa vẫn tung hoành giữa rừng gươm súng, xuất nhập chốn nghiêm quân như bỡn. Vô ích! Tất cả đều vô ích trước con người xuất quỷ nhập thần đó! Chúng ta đã gặp một địch thủ quá ư lợi hại! Phải chăng hắn là bạn ta nhẹ mình biết mấy! Các quý khách có kế gì hay không?
Cử tọa ngồi im, nhìn nhau.
Nặng chịch. Những con mắt lẫn sát khí, nhưng tất cả đều có cảm giác đang đứng trước một bức thành sắt.
Thình lình, từ đâu bỗng phát ra một chuỗi cười the thé:
- Hê hê! Nhất dạ sinh bá kết! Người ngồi cả đêm, chưa nảy mưu nào ư?
Nhưng chớ ngại, mạng Bắc Thần nằm trong tay mỗ đây!
Tướng Tây quát "Ai?", Bạch Ma Nữ cười thét:
- Lộng ngôn! Cả đám giang hồ dọc ngang thiên hạ, túc trí đa mưu đây còn chưa dám khoe tài, ngươi là ai mà dám lẻn vào đây nói khoác!
Tiếng kia lại cười rộ, lần này lại giọng đàn ông.
- Ha ha! Chính thế "hoa lai thần ám, phúc chi tâm linh." Các người vô kế khả thi mà mỗ đáp lại có!
Nhiều người cau mày định mắng, nhưng tướng Tây đã xua tay, nói lớn:
- Ai tới đây có ý gì đây?
- Có chứ! Mỗ đến đây đầy hảo ý: hợp tác với quan Sáu Tây Quỷ và chư vị lấy cái đầu Bắc Thần làm lễ ra mắt! Nghe được chứ!
- Vậy còn đợi gì chưa lộ diện?
Lời tướng Tây vừa dứt, bỗng nghe tiếng cười the thé ồm ồm nổi lên vừa giọng nữ, giọng nam "bốp" một tiếng, cả khu cửa thềm mù sương khói. Bọn Sài Kíu Tinh đứng vụt dậy. Nhưng khói mù đã tan mau, ngay giữa cửa phòng, đứng sững, một mụ đàn bà dữ tợn trạc ngót năm mươi, mặc quần áo rộng trắng toát, hai con mắt long sọc nhìn vào, trắng xóa đến rợn người:
- Chào quan khách. Chào chư vị quý khách giang hồ đạo tặc, pháp sư, quan chức Tây Tàu Kinh Mán Thổ, chúc lành!
Nói chưa hết câu, mụ đã xoay vụt người một cái, hiện rất một gã đàn ông đứng tuổi, râu ria xồm xoàm, mắt long sọc cười khanh khách:
- Người hai mặt? Lưỡng diện ma nhân?
Người vừa nam vừa nữ lại cười, ai nấy đều ngạc nhiên, cho là lạ, tướng Tây nghiêng mình, chìa tay:
- Mời quý khách quá bộ vào đây! Đều là bạn cả! Bản chức rất vui mừng được đón tiếp dị nhân! Nhưng bản chức rất lạ khi nghĩ đến Đại Sơn Vương, trong thiên hạ lại có người có thể lấy đầu y dễ đến thế sao?
Lưỡng Diện Nhân cười lớn:
- Chính thế! Đây bạn tin được cả chứ à! Vậy mỗ có thể tiết lộ ngay cái mẹo lấy đầu y đây!
Dứt lời, người hai mặt tiến lại, nói nhỏ một hồi, cả đám vùng reo "Ồ, tuyệt diệu! Tuyệt diệu!"