- Lãn Ông Thánh y ẩn cư, có vắng nhà cũng chỉ đi quanh Si Công Linh, cọp xám quen thung thổ, dẫn theo may kiếm được! Số mạng ông khách chỉ còn gang tấc! Mau lên! Thuý Lan!
Gái hầu Lan dắt khỉ ra ngoài, đi liền.
Giai nhân ngồi lại, theo dõi bệnh tình khách trẻ, chốc chốc lại cho uống một viên thuốc cầm. Nhưng Thái Dũng thương thế càng phát dữ, chỗ bị kiếm Đông Quân rạch sướt sưng vù lên tím bầm, người càng nóng lạnh xám ngoét cứ hú lên quái gở, mười phần chết chín.
Thời gian nặng nề trôi, khắc khoải.
Chừng một giờ sau, bỗng có tiếng thú gầm vang động, rồi gái hầu Thuý Lan cỡi cọp vằn về Thuỷ Tiên Cung, đem theo một ông già tóc bạc phơ ngồi trên lưng hùm xám chạy như gió, tay ôm con khỉ.
Người, vật tới thềm. Ông già đeo giỏ lớn, tay cầm một chiếc quạt lông hạc, tay chống gậy trúc, mặc quần áo trắng, vào thẳng phòng Thái Dũng.
Giai nhân chạy ra, cúi chào:
- May quá! Lão trượng đến kịp, ông khách lạ bị độc thương ghê gớm, dám xin Thánh Y mở lòng nhân cứu giúp! Phi Lãn Ông Hải Thượng, không ai chữa nổi!
Lãn Ông Thánh Y thần sắc ung dung khác thường, đáp lễ xong, chống gậy trúc, tiến đến bên giường thất bảo, bỗng quắc mắt nhìn cây gậy bên cạnh. Chẳng ngờ lúc đó Thái Dũng đang lên cơn tru rống, vung tay đứt tung hết dây trói, sức lực chợt tự nhiên quy tụ, bật chồm dậy như chiếc lò xo, vồ luôn Lãn Ông, nhanh như con sài kíu chụp mồi.
Sự việc quá bất ngờ, giai nhân nhác thấy, giật mình, chưa kịp trở tay thì Thái Dũng đã lao đến sát ông già, nhưng Lãn Ông chỉ khẽ nhấc tả thủ, đã nắm trúng mạch môn chàng, tay phải cầm gậy đập vụt một cái trúng tim. Cả thân hình họ Lê ngã vật xuống giường thất bảo tắt thở.
Giai nhân ngơ ngác tiến lại, đưa tay toan sờ thử mạch, nhưng Lãn Ông đã thò gậy gạt phắt tay ngà, điềm nhiên:
- Người chết, nọc độc thoát ra, trong vòng một thước đều nguy hại! Công chúa chớ chạm vào!
Giai nhân cùng gái hầu giạt vội ra, ngó ông già, khẽ hỏi:
- Nạn nhân đã... chết?
Lạnh lùng, Lãn Ông gật đầu:
- Chết rồi! Chính lão vừa đánh vào tử huyệt. Chàng trai này nội lực mạnh lắm, nọc theo nội lực phát ra, thở phải nhiễm liền. Chàng ta bị trúng thương, cả năm thứ nọc, trong đó có nọc chó điên! Ố hàn, ố nhiệt, vệt tím kia vừa bị kiếm khí, vừa bị độc chưởng, trạng thái âm dương! Lão từng nghe trên Phi Mã Ác giòng họ Đông Quân chuyên luyện kiếm khí, lưỡng nghi thần công, xà công phù, dùng toàn độc chất tổng hợp, đặc biệt cho chó sói liếm nọc rắn rết, thành chó dại, lấy rãi chó dại luyện kiếm công, độc hại vô cùng, thường nhân phạm phải chết luôn trong phút chốc. Hoa Đà Biển Thước cũng bó tay!
Nghe Lãn Ông định bệnh, gia nhân công chúa thất kinh, chưa kịp hỏi Lãn Ông đã trỏ Dũng, chậm rãi:
- Chàng trai này ngộ độc khá lâu, chưa thác, kể cũng lạ, chắc chắn phải biết võ, từng uống được linh dược kỳ đơn chi đó, nếu không nọc chó đã vào tim hết! Vừa giờ, chính nọc độc đến kỳ cực phát, chàng này chớm thành chó dại đó!
Ai nấy càng kinh. Thì ra Lãn Ông Hải Thượng tái thế quả đúng ngoại hiệu Thánh Y, chỉ nắm nhẹ vào cổ tay bệnh nhân, đã thông suốt huyết mạch, rõ hết bệnh lý trong người, và Thánh Y đã dùng gậy điểm cho dứt mạch tắt hơi, ngăn bệnh độc phát.
Chừng đợi cho hơi thở nọc độc đứng hẳn theo chân huyết, Lãn Ông chậm chạp hạ giỏ mây xuống, lôi dụng cụ y khoa, y dược liệu ra, sai nhóm lò, nấu nước, giai nhân tự tay phụ giúp. Dụng cụ vừa Thái Tây vừa Á Đông, Lãn Ông chữa rất lạ. Vừa đả thông kinh mạch, vừa dùng phép châm cứu, lát sau lại cho uống mấy thìa thuốc nước. Xong cởi áo Thái Dũng dùng chân lực kỳ công xoa vuốt khá lâu. Kiếm khí Đông Quân chém sướt cánh tay trái, độc chưởng Tinh Quân trúng gần vai phải, tím bầm xung quanh, giữa lấm tấm như nổi mụn li ti rất lạ. Da dẻ bệch trắng, xám đen, mấy phút sau cùng, thương tích trở nên hồng hào. Nhưng mười đầu ngón tay lại phát màu sắc kỳ dị, năm ngón trái trắng bệch, năm ngón phải đen.
Thánh Y lấy châm đâm từng ngón, nặn vào ly pha lê. Chợt đen xì như nhựa sui, chất trắng tựa mủ xương rồng, đến chừng nửa ly, chợt thấy máu đỏ chảy ra.
Thánh Y cho cầm máu, đắp thuốc vào vết thương, lấy trong mình ra hai viên thuốc đỏ chót cho vào lỗ mũi Thái Dũng, phẩy tay một cái.
Thuốc tan biến đâu mất. Chàng trai họ Lê thở phào một hơi dài, mở choàng mắt ra.
Giai nhân tươi mặt hoa, bật reo lên:
- Sống lại rồi! Lão trượng không chịu hổ danh Lãn Ông tái thế!
Thánh Y lắc đầu:
- Nọc ngâm quá lâu, tưởng không chịu nổi! Người tuổi trẻ này khí lực tiềm tàng có đến trăm năm, nếu không, nọc đã vào lục phủ từ sớm, vô phương cứu chữa! Hiện còn bán thức, ngủ giấc dài là khỏi hẳn!
Sáng sau, lúc bình minh, chàng trai vùng thức giấc, nghe vẳng tiếng chim kêu vượn hú, ngơ ngác tưởng mình vừa trải qua cơn ác mộng.
Nhớ lại chuyện qua, nghĩ đã sang bên kia thế giới, vạch vết thương coi thấy băng buộc kín, chàng vội tung chăn dậy, thấy khoẻ như thường, lòng càng kinh ngạc.
Còn đang ngơ ngác, bỗng thấy Thánh Y bước tới cầm cây gậy hỏi:
- Kỷ vật này ở đâu mi có?
- Dạ, dạ... Thần Quân ban cho cháu! Thần Quân tôn sư...
- Láo! Tưởng dối ta nổi sao? Lão mặt dỏ không nhận môn đồ đã mười năm! Hay mi đã dùng ám toán đoạt quý vật? Giờ “người” đâu?
Thấy ông già hét chìm, Dũng phát sợ, lại buồn nhớ tôn sư, ứa lệ ngậm ngùi:
- Tôn sư ân tựa Thái Sơn, cứu cháu khỏi tay cừu địch, lại truyền dạy sáu tháng ròng, lúc chia tay người ban kỷ vật, bí pháp! Nay tôn sư đã xuống âm tìm thù, chắc đã hiến thân tàn trả nợ Thần Sầu! Còn đâu!
Thánh Y buông gậy, ngửa mặt than:
- Trả nợ Thần Sầu? Xuống âm?
Vợ chồng oan gia, lại gặp, ta bao năm cách biệt, chẳng ngộ cố tri... Ôi! Nhỏ này nói thực! Nhưng sao đầy nội lực, phải chăng được uống Thánh tuyền Bành Sơn, cố tri ta còn truyền thêm chân khí?
Dũng thấy ông già xúc động, bèn kể qua chuyện thầy, lại than bị mất bí pháp, Thánh Y ngẫm nghĩ giây lát bảo:
- Ta cũng thấy người tâm giao hơn ruột thịt. Đường đời rồi còn gian hiểm, để ta truyền y lý có ngày ứng dụng?
Thái Dũng lại tạ, rồi lưu lại Mai Hoa Thung học thuộc.
Lãn Ông dốc lòng truyền dạy. Cả Đông Bắc y lẫn Tây y, các phép bí truyền của nhiều sắc dân tộc bộ, nội thương ngoại thương, từ khoa giãi phẫu đến thuật trị bệnh bằng võ công, nhân điện, tâm lý, tới pháp môn đặc biệt của Thánh Y chế biến tạo thành nhà ẩn sĩ Mai Hoa Thung, đều đem giảng giải rất kỹ. Lại đặc truyền các phép trị độc thương do độc công, kiếm khí, độc tiễn, nọc dữ phát ra.
Nhờ có học, thiên tư thông minh, chăm chỉ, Thái Dũng nhập thần lãnh hội rất mau, chỉ sau một thời gian ngắn chàng trai đã thấu suốt căn nguyên bệnh lý, từ nguồn gốc ngũ hành trong thiên địa vạn vật, đến nguồn cơn biến chuyển của ngũ hành như sinh, lão, bệnh, tử, lý do thuận hành nghịch phát của lục phủ ngũ tạng, đến dược tính, tới phép luyện chế linh đơn.
Lúc nhàn rỗi, chàng lại cùng mấy con linh thú vào rừng hái thuốc, luyện công tập bắn.
Thấm thoát đã gần qua xuân, sang hạ, thung mai kết trái xanh rờn.
Một buổi, Lãn Ông gọi Thái Dũng tới, trao cho ba viên thuốc đỏ tựa Chu sa, bảo:
- Nghề thuốc ta truyền đã đáo hết căn nguyên y lý, chỉ cần linh mẫn chế biến thực hành thêm, khả dĩ đạt thần đáo diệu! Con có thể lên đường. Mai ta cũng đi du ngoạn phương xa, mùa mai sau mới về. Nay còn mấy viên thần dược, bất cứ bệnh chi uống một viên có thể nhất thời cầm mạng! Trẻ già chia tay!
- Tụ tán lẽ thường, biết nghề rồi, chớ phí thì giờ! Tiếc ta không thể dạy võ công. Nay chỉ thể tặng một lời cho hiếu tử ra đi tìm thù!
Thái Dũng thưa:
- Quang sát cừu nhân tài độc gớm ghê, quanh mình đầy thủ hạ, lại là một trong bốn phương vị bá chủ võ lâm, trong thiên hạ mịt mùng, hiện nay chẳng hay bực danh sư kiếm thuật nào tài đáo ngân quang trị nổi tay cực độc?
Lãn Ông ngửa mặt trông trời, phát giọng âm trầm:
- Tai trời ách đất, con rể tướng giặc Cờ Đen Lưu Vĩnh Phúc! Ba năm chữa mười vết độc thương của mười tay kiếm khách ta, Tàu thọ kiếm khí Đông Quân! Bốn phương loạn lạc, cao sĩ ẩn danh. Phi Nam Thánh Bắc Thần chớ tìm gặp Xà Tinh Tây Quỷ! Bất cứ ai đối diện đều phải nhận lễ ra mắt. Ba nhát kiếm phong, mấy tay thoát nổi?
Thái Dũng nghe nói “Xà Tinh” sực nhớ đêm thọ khốn Đông Quân, đã được người này cứu thoát, bèn chắp tay hỏi:
- Bẩm thầy, chẳng hay Xà Tinh hiện ở miền nào?
- Biển Đông! Trên các hải đảo quần sơn miền Vịnh Hạ Long!
Dứt lời, Lãn Ông quay vào luôn.
Thái Dũng bái biệt Thánh Y, lên Huyết Phong Câu, giã từ vùng thâm sơn Si Công Linh nhắm hướng Đông rong ruổi, phút chốc đã biến dạng sau đồi núi điệp trùng...