Nữ Tu Ác Độc Đây Không Diễn Nửa, Mở Đầu Có Ngay Năm Đạo Lữ

Chương 52: Một Mảnh Hỗn Loạn

Trước Sau

break

Trong lòng nàng ta chẳng chút cảm động.

Chờ đã!

Nàng ta vẫn có thể kiên trì, tự mình đi lấy mà!

Nhưng mà.

Thanh Tiêu Kiếm Tôn vừa dứt lời, Diệp Vũ và những người khác đã xông vào động phủ, lục soát khắp nơi.

Trán Lâm Hoan Hoan, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối.

Họ sẽ không phát hiện ra đâu, họ sẽ không phát hiện ra đâu...

Diệp Vũ vẫy tay, gọi đám đệ tử Thương Minh Kiếm Tông đang hóng chuyện: "Các ngươi cũng đừng đứng không, danh sách ta để ở đây, mọi người giúp ta tìm xem, trong động phủ này có đồ gì trong danh sách không."

Đám đệ tử quả nhiên cũng bắt tay vào việc.

Trong khoảnh khắc. Động phủ đông nghịt người.

Một lát sau.

Đột nhiên.

Một tiếng kinh hô vang lên: "Chờ đã, đây là cái gì?"

Ồ ồ?

Cái gì cái gì?

Diệp Vũ vọt tới, mắt lóe lên vẻ hóng hớt.

Người kinh hô là một nữ đệ tử của Thương Minh Kiếm Tông, lúc này, trên tay nàng ta đang cầm một miếng ngọc bội, sắc mặt vô cùng khó coi.

Nàng ta quay phắt lại, ánh mắt sắc bén nhìn gã đệ tử bên cạnh: "Họ Trần kia!!! Chẳng phải ngươi nói đã vô tình đánh mất  ngọc bội này rồi sao? Sao giờ lại nằm trong động phủ của Lâm Hoan Hoan?"

Nữ đệ tử nắm chặt ngọc bội, đôi mắt đã đỏ ngầu!

Rõ ràng hai người đã xác định quan hệ yêu đương, chỉ chờ tu vi tăng tiến thêm chút nữa là tính chuyện kết làm đạo lữ.

Ngày đó.

Tại phường thị, nàng ta nhìn thấy đôi ngọc bội đồng tâm này, trong lòng tràn ngập vui sướng. Hôm đó vừa hay là sinh nhật nàng ta, đối phương đã hứa sẽ tìm một món quà sinh nhật tặng mình.

Ngọc bội đồng tâm này, chẳng phải quá hợp rồi sao?

Quả nhiên đối phương đã mua cả đôi ngọc bội.

Đêm đó.

Nàng ta vui vẻ chờ đợi gã ta mang ngọc bội đến.

Kết quả.

Thứ nàng ta nhận được lại là một bó hoa dại!

Đối phương nói một trong hai cái ngọc bội đồng tâm đã mất, điềm chẳng lành. Vì vậy, gã dùng hoa dại thay thế.

Lúc đó, nàng ta lại tin vào lời ma quỷ này!

Kết quả thì sao!

Ngọc bội đồng tâm đâu có mất, gã đem tặng cho Lâm Hoan Hoan!

Gã đệ tử kia hoàn toàn hoảng loạn: "Tố Y, nghe ta giải thích! Ngọc bội thực sự bị mất, có lẽ là Lâm sư muội nhặt được."

"Vậy sao?" Tố Y cười lạnh một tiếng, nàng ta nắm chặt ngọc bội, trên người gã đệ tử kia, một khối bội đồng tâm khác bắt đầu lóe sáng.

Gã đệ tử kia luống cuống muốn giấu ngọc bội đi, nhưng đã muộn.

"Chẳng ngươi phải nói, bội đồng tâm đã mất một cái, cái còn lại cũng vô dụng, nên ngươi vứt luôn rồi sao? Sao ta thấy, ngươi vẫn giữ kỹ nó vậy?" Tố Y nghiến răng nghiến lợi: "Hóa ra, người ngươi muốn kết đồng tâm không phải ta, mà là Lâm Hoan Hoan, đúng không!"

Không đợi gã đệ tử kia kịp nói, Tố Y rút kiếm chém thẳng xuống.

Trong động phủ nhất thời loạn thành một đoàn.

Tặc tặc tặc.

Diệp Vũ thỏa mãn đứng thẳng người.

Phải biết rằng.

Nguyên tác chính là một quyển sủng văn chính hiệu.

Lâm Hoan Hoan cuối cùng chỉ định danh phận cho tám người, nhưng ngoài tám người này ra, trong truyện còn vô số kẻ khác phái si mê nàng ta.

Có rất nhiều người chỉ có chút duyên phận với nàng ta, liền cả đời khó quên.

Lâm Hoan Hoan đến Kiếm Tông đã mười năm.

Lăng Tuyệt và Thanh Tiêu là mục tiêu trọng điểm mà nàng ta định đưa vào hậu cung chính thức.

Còn những người khác thì sao?

Đương nhiên là phải tiện tay trêu chọc một chút rồi!

"Đừng đánh nữa, ta... ta cái gì cũng không biết cả. Ta căn bản không biết đây là đồng tâm ngọc bội." Lâm Hoan Hoan cuống đến rơi nước mắt.

Nhưng mà.

Tất cả mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.

"Khoan đã! Đây là cái gì! Lần trước phòng luyện đan mất một bình Mê Hồn Đan, ta vì chuyện này mà bị sư tôn trách phạt! Sao thứ này lại ở chỗ Lâm Hoan Hoan?" Một người kinh hô.

Hắn ta chợt nhớ ra.

Lúc đồ vật này bị mất, Lâm Hoan Hoan vừa hay đi ngang qua, còn nói chuyện với hắn ta một lúc.

Lâm Hoan Hoan run rẩy trong lòng: "Ta... ta thật sự không biết gì cả."

"Cây trâm này sao quen mắt thế!" Một trưởng lão Hợp Thể kỳ giật mình, bà ta nhanh chóng đánh ra một pháp ấn, trên cây trâm hiện ra tên của bà ta, bà ta lập tức nhìn về phía đạo lữ và con trai, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.

Vị đạo lữ cũng là trưởng lão Hợp Thể kỳ mặt đầy kinh hãi: "Phu nhân, chuyện này thật sự không liên quan đến ta."

Hai người cùng nhìn về phía con trai.

"Con... con..." Vị kiếm tu trẻ tuổi kia cũng muốn khóc không ra nước mắt.

Giờ phút này người kiếm tu trẻ tuổi hối hận không thôi!

Sao hắn ta lại có thể mù quáng như vậy chứ!

"Hay, hay lắm, đồ của ta mà cũng dám trộm." Nữ tu Hợp Thể Kỳ lập tức động thủ.

Trong động phủ một mảnh quỷ khóc sói gào.

Diệp Vũ nhìn bên này, ngó bên kia, bận rộn như một con chồn thoăn thoắt trong ruộng dưa.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc