Diệp Vũ trợn trắng mắt: "Ngươi cũng xứng? Còn muốn giải tán đám lô đỉnh kia, ngươi cũng xứng? Còn muốn quỵt nợ, ngươi cũng xứng??? Ta nói cho ngươi biết, cái loại phế vật ăn bám như ngươi, đừng nói so với ai khác, đến một ngón tay của Thanh Huyền ngươi cũng không bằng!"
Diệp Vũ trực tiếp kéo tay Thanh Huyền: "Nhìn cho rõ đây. Đến một ngón tay cũng không bằng!"
Cô còn nghiêm túc bẻ ngón tay Thanh Huyền, bảo hắn hướng Lăng Tuyệt giơ ngón giữa.
Thanh Huyền không hiểu ý nghĩa của hành động này, chỉ ngơ ngác nhìn Diệp Vũ.
Cô vừa nói gì?
Cô nói Lăng Tuyệt, không bằng một ngón tay của hắn?
Đó chính là Lăng Tuyệt mà cô si mê bấy lâu nay!
"Diệp Vũ!!" Sắc mặt Lăng Tuyệt lập tức vặn vẹo: "Tốt nhất là ngươi nên biết điều! Bằng không, cả đời này ngươi đừng hòng có cơ hội kết thành đạo lữ với ta lần thứ hai!"
Diệp Vũ cười lạnh một tiếng: "Ngươi còn tưởng mình là thứ gì ghê gớm lắm sao? Ta không ngờ Thương Minh Kiếm Tông lại có loại mặt dày vô sỉ như ngươi! Không muốn trả đồ cho ta thì thôi đi, còn bám lấy ta, muốn ăn xin tiếp à? Sao vậy, ăn xin quen rồi nên không tự đi được nữa hả?"
"Diệp Vũ!!" Lăng Tuyệt giận đến trợn trừng hai mắt, rút kiếm định liều mạng với Diệp Vũ.
Hắn ta vừa rút kiếm ra, một tiếng hừ lạnh vang lên.
Thanh kiếm của hắn ta đã nằm trong tay Diệp Lưu Vân.
"Mẹ! Mấy viên bảo thạch trên kiếm của hắn ta là con tặng đó! Cả vật liệu rèn kiếm cũng là con cho hắn ta!" Diệp Vũ vội nói.
Diệp Lưu Vân nhướng mày: "Vậy sao?"
Tay bà khẽ động.
Thanh bảo kiếm bị cưỡng ép cắt đứt liên hệ với Lăng Tuyệt!
Lăng Tuyệt hộc máu, khó tin nhìn Diệp Lưu Vân: "Diệp tôn giả, đây là kiếm bản mệnh của ta! Sao người có thể lấy lớn hiếp nhỏ như vậy!"
"Kiếm bản mệnh của ngươi? Sao toàn dùng tài nguyên của Hợp Hoan Tông ta vậy?" Diệp Lưu Vân thản nhiên nói.
Sắc mặt Lăng Tuyệt thay đổi, rồi cầu cứu nhìn về phía Thanh Tiêu Kiếm Tôn.
Vẻ mặt Thanh Tiêu Kiếm Tôn cũng khó coi, không khỏi trừng mắt nhìn Lăng Tuyệt.
Đồ đệ vô dụng đến mức này, ngay cả Diệp Vũ cũng dỗ không xong!
“Rốt cuộc các ngươi muốn thế nào?" Thanh Tiêu Kiếm Tôn hỏi.
"Con gái ta đã cho các ngươi lựa chọn rồi." Diệp Lưu Vân thản nhiên nói: "Trả đồ, hoặc Lăng Tuyệt đền mạng. Hoặc là, lấy máu toàn thân của Lâm Hoan Hoan để trừ Cửu Thiên Huyền Sâm, số còn lại Lăng Tuyệt tự trả. Ngươi không hiểu chỗ nào?"
Các trưởng lão khác đều im lặng.
Họ còn nhớ rõ, năm mươi năm trước, Diệp Lưu Vân nổi điên, một mình san bằng cả trăm ngọn núi.
Họ không muốn bị san phẳng như vậy đâu!
Hơn nữa.
Người đàn bà điên này không phải hoàn toàn vô lý, bà ta chiếm lý mà.
Linh Khê Kiếm Tôn thở dài: "Thanh Tiêu, yêu cầu của Lưu Vân không quá đáng. Nếu là người phàm, mất máu toàn thân ắt phải chết, nhưng Lâm Hoan Hoan là tu giả, mất máu chỉ giảm tu vi, không đến mức mất mạng. Còn Lăng Tuyệt, vốn không nên lấy nhiều đồ như vậy, lần này còn trộm cắp. Nếu truy cứu, chỉ riêng Cửu Thiên Huyền Sâm cũng đủ khép hắn ta vào tội chết."
Thanh Tiêu Kiếm Tôn nhất thời trầm mặc không nói.
"Sư tôn, con, con không muốn lấy máu!" Lâm Hoan Hoan đột nhiên nhỏ giọng khóc lóc: "Con... con có làm gì đâu, tại sao lại bắt con phải gánh chịu hậu quả?"
Lăng Tuyệt ngơ ngác nhìn Lâm Hoan Hoan.
Vậy nên.
Ý của Hoan Hoan, là muốn hắn ta chết sao?
Diệp Vũ hứng thú bừng bừng nhìn người này lại nhìn người kia, đôi tình lữ ân ái vô cùng trong sách này, lần này chẳng lẽ muốn trở mặt rồi sao?
Ánh mắt Diệp Vũ khẽ động, đột nhiên nói: "Thật ra. Vết thương bình thường căn bản không cần đến Cửu Thiên Huyền Sâm, ta lấy Huyền Sâm, là để giúp Thanh Huyền khôi phục kinh mạch. Sao Lâm Hoan Hoan khéo vậy, cũng bị đứt kinh mạch rồi?"
Lâm Hoan Hoan ngẩn người, yếu đuối nói: "Khi con tu luyện xảy ra chút sai sót, làm tổn thương đến kinh mạch."
"Ồ? Vết thương nặng như vậy, sao trông Lâm đạo hữu vẫn hồng hào như hoa, không hề bị ảnh hưởng gì vậy? Chốc lát nữa, ngươi chắc cũng không có thời gian hấp thu dược lực của Huyền Sâm đâu nhỉ."
Diệp Vũ còn chưa dứt lời.
Diệp Lưu Vân hừ lạnh một tiếng, bà vươn tay, chớp mắt hút Lâm Hoan Hoan vào lòng bàn tay.