Lúc này y phục Lâm Hoan Hoan xộc xệch, lộ ra những mảng da thịt trắng nõn.
Lâm Hoan Hoan như chim nhỏ kinh hãi, có chút hoảng sợ kéo kéo y phục trên người.
"Tiểu sư muội, đừng sợ, có ta ở đây!" Bạch Du cởi áo khoác ngoài, vẻ mặt đau lòng khoác lên cho Lâm Hoan Hoan.
Quay đầu nhìn về phía Lăng Tuyệt, trong mắt gã ta không khỏi lóe lên sự phẫn nộ và ghen ghét.
Gã ta vạn lần không ngờ, đại sư huynh lại là kẻ mặt người dạ thú như vậy.
Nếu không phải bọn họ kịp thời phá vỡ kết giới, chẳng phải tiểu sư muội đã bị làm nhục rồi sao?
Loại người này, sao xứng làm đệ tử thủ tịch của Thương Minh Kiếm Tông!
Vừa rời khỏi Lâm Hoan Hoan, Lăng Tuyệt cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Đón nhận ánh mắt kỳ dị của mọi người, Lăng Tuyệt hoảng hốt: "Không phải như các ngươi nghĩ đâu! Ta... ta đang chữa thương cho tiểu sư muội!"
"Chữa thương?" Diệp Vũ cất giọng đầy mỉa mai: "Ồ, thì ra cách chữa thương của Thương Minh Kiếm Tông các ngươi là như vậy sao? Ta hiểu cả rồi."
"Diệp Vũ!" Đến lúc này Lăng Tuyệt mới nhận ra sự có mặt của Diệp Vũ, hắn ta tức giận nhìn cô: "Sao ngươi lại ở đây?"
"Sao ta lại ở đây?" Diệp Vũ lạnh lùng hỏi: "Cửu Thiên Huyền Sâm đâu? Lăng Tuyệt! Ngươi lén lút vào dược viên của ta, trộm dược liệu của ta, giờ còn hỏi ta sao ta lại ở đây?"
Trong đáy mắt Lăng Tuyệt thoáng hiện vẻ chột dạ, nhưng hắn ta nhanh chóng trấn tĩnh lại: "Cửu Thiên Huyền Sâm gì chứ, ta không biết ngươi đang nói gì!"
Định chối bay chối biến?
Diệp Vũ bật cười, cô thản nhiên nói: "Khi ta chôn Huyền Sâm, ta đã quay lại toàn bộ quá trình rồi. Trận pháp dược viên cũng có chức năng tự động ghi hình. Ngươi chắc chắn là ngươi chối được sao?"
Sắc mặt Lăng Tuyệt khẽ biến đổi.
"Dù ngươi không thừa nhận đi nữa." Diệp Vũ lạnh lùng nhìn cái bát trống không trên mặt đất, "Chắc chắn Cửu Thiên Huyền Sâm đã vào bụng Lâm Hoan Hoan rồi! Huyền Sâm dược tính mạnh mẽ, nàng ta không thể luyện hóa nhanh như vậy được! Kiểm tra xem trong người Lâm Hoan Hoan có dược lực của Cửu Thiên Huyền Sâm hay không, chẳng phải sẽ rõ ràng sao?"
Diệp Vũ bước thẳng về phía Lâm Hoan Hoan.
Lăng Tuyệt vội vàng chắn trước mặt Diệp Vũ: "Ngươi muốn làm gì? Huyền Sâm là ta lấy! Thì sao nào! Hoan Hoan luyện công gặp trục trặc, ta lấy Huyền Sâm để cứu người. Chẳng lẽ làm vậy cũng sai?"
Khóe môi Diệp Vũ nhếch lên một nụ cười lạnh: "Mọi người nghe rõ cả rồi chứ! Lăng Tuyệt thừa nhận hắn ta đã trộm Cửu Thiên Huyền Sâm, hơn nữa còn cho Lâm Hoan Hoan ăn! Không bàn đến việc vừa rồi bọn họ có thực sự cứu người hay không, cứ cho là vậy đi. Hóa ra quy tắc của Thương Minh Kiếm Tông các ngươi là, chỉ cần vì cứu người, có thể tùy ý trộm cắp đồ của người khác. Đúng vậy sao?"
Mỗi lần Diệp Vũ mở miệng mắng, đều không chỉ đích danh Lăng Tuyệt, mà luôn quy chụp lên toàn bộ Thương Minh Kiếm Tông.
Ánh mắt cô lạnh lẽo, đừng trách cô vơ đũa cả nắm, chỉ có như vậy mới có thể thổi phồng sự việc.
Quả nhiên.
Vẻ mặt đám đệ tử Thương Minh Kiếm Tông càng thêm phẫn nộ.
"Lăng sư huynh, huynh thật sự trộm đồ của người ta sao?" Một nữ tử Kiếm Tông đứng ra.
Diệp Vũ liếc nhìn nàng ta.
Đệ tử Kiếm Tông, Cô Lan.
Khóe môi Diệp Vũ bất giác nở một nụ cười.
Thương Minh Kiếm Tông vốn không phải là một khối sắt.
Lăng Tuyệt, vị đại sư huynh này, cũng không phải ai ai cũng tâm phục khẩu phục.
Trước khi Lăng Tuyệt đột nhiên trỗi dậy, người được tông môn coi trọng nhất cho vị trí thủ tịch chính là Cô Lan.
Nhưng sau đó.
Lăng Tuyệt được Diệp Vũ dùng tài nguyên bồi dưỡng, Cô Lan cũng mất đi vị trí thủ tịch.
Giờ Lăng Tuyệt đang có dấu hiệu sụp đổ, sao Cô Lan có thể bỏ qua cơ hội đạp thêm một cước?