Hành động của Diệp Vũ đã hoàn toàn khơi dậy cơn giận của mọi người, các đệ tử Thương Minh Kiếm Tông lũ lượt kéo đến.
Ánh mắt Thanh Huyền khôi phục một chút tiêu cự, hắn không khỏi liếc nhìn Diệp Vũ.
Nhưng hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, lòng như giếng cổ không gợn sóng.
Hắn đã không dám ôm bất kỳ kỳ vọng nào vào Diệp Vũ nữa rồi.
Diệp Vũ cũng mặc kệ hắn.
Đến nơi, Diệp Vũ đặt Thanh Huyền sang một bên, rồi quay đầu nhìn lại.
Phía sau cô, một đám đông đệ tử Thương Minh Kiếm Tông đang đen nghịt bay tới.
Khóe môi Diệp Vũ không khỏi nở nụ cười đầy vẻ bí hiểm.
Cao tầng Thương Minh Kiếm Tông không xuất hiện, Diệp Vũ đoán rằng mẫu thân cô đã tìm đến rồi.
Có một người mẹ tu vi thông thiên! Đúng là cuộc sống sung sướng!
Có Diệp Lưu Vân chống lưng, hôm nay, cô nhất định phải diễn thật hay màn kịch này.
Những đệ tử Kiếm Tông đi theo kia đang định mở miệng chất vấn Diệp Vũ.
Diệp Vũ khẽ cười lạnh một tiếng, dẫn đầu gây sự, cô hướng về phía cửa động đóng chặt quát lớn: "Lăng Tuyệt! Ngươi lẻn vào dược viên, trộm Cửu Thiên Huyền Sâm! Hôm nay, nếu ngươi không trả lại đồ, ta sẽ san bằng động phủ của ngươi!"
Diệp Vũ ngạo mạn như vậy, đệ tử Kiếm Tông cũng không nhịn được nữa.
"Đại sư huynh, ra đây đối chất với cô ta!"
"Người của Hợp Hoan Tông, dám đến Kiếm Tông ta làm càn! Lần này nếu không nói rõ ràng, đệ tử Kiếm Tông ta, vì bảo vệ danh dự Kiếm Tông, quyết không bỏ qua cho ngươi."
"Quyết không bỏ qua cho ngươi."
Những người khác cũng giận dữ nói theo.
Diệp Vũ nhướng mày.
Tức giận, tốt lắm!
Bọn họ càng tức giận thì càng tốt!
Chỉ khi bọn họ càng tức giận, đến lúc vạch trần bộ mặt thật của Lăng Tuyệt, cảnh tượng mới càng thêm kích thích, chẳng phải sao?
Một màn lớn như vậy.
Nếu là bình thường, Lăng Tuyệt chắc chắn đã sớm xuất hiện rồi.
Nhưng mà.
Lần này khác rồi.
Theo cốt truyện gốc, lúc này Lăng Tuyệt đang thiết lập kết giới tĩnh âm để chữa thương cho Lâm Hoan Hoan, tránh bị quấy rầy. Hai người danh là chữa thương, thực chất đang chìm đắm trong hoan ái, không thể dứt ra!
Diệp Vũ nhướng mày: "Các ngươi ai nấy đều căm phẫn, vậy thử xem, đại sư huynh của các ngươi có dám ra đối chất không?"
Cửa động phủ Lăng Tuyệt đóng chặt, không một tiếng động.
Nhưng mà.
Kết giới trận pháp động phủ rõ ràng là có người từ bên trong điều khiển.
Lăng Tuyệt đang ở trong động phủ!
Vậy mà hắn ta để mặc Diệp Vũ chửi rủa, không dám lộ diện, là chuyện gì đây?
Đệ tử Thương Minh Kiếm Tông cũng bắt đầu nhao nhao hô lớn, bảo Lăng Tuyệt ra đối chất.
Sư đệ của Lăng Tuyệt là Bạch Du cũng trà trộn trong đám đông, bèn nhắn tin cho Lăng Tuyệt.
Nhưng.
Lăng Tuyệt vẫn không hề phản ứng!
Bạch Du có chút sốt ruột.
Đại sư huynh mau ra đi chứ.
Không ra nữa, Diệp Vũ thật sự hủy hoại thanh danh của huynh mất.
"Đồ của Diệp Vũ ta không dễ trộm vậy đâu. Nếu ngươi tưởng làm con rùa rụt cổ là xong chuyện thì quá ngây thơ rồi." Diệp Vũ cười lạnh: "Ngươi không chịu ra, vậy ta sẽ... Phá động phủ của ngươi!"
Diệp Vũ vung tay.
Một tấm Lôi phù cao giai lập tức xuất hiện trong tay cô.
Tấm phù này có màu xanh pha tím, đã ẩn chứa một tia uy lực của Tử Tiêu Thần Lôi.
Những phù lục cao giai như vậy, đám đệ tử bình thường bọn họ ai mà không cất giữ cẩn thận như bảo vật trấn đáy hòm.
Diệp Vũ lại muốn dùng nó để nổ động phủ!!!
Đây chính là cái sự đáng ghét của đám con ông cháu cha trong giới tu luyện sao!
Vừa lấy phù lục ra, Diệp Vũ không chút do dự, nhắm thẳng vào động phủ rồi kích nổ.
Một đạo lôi đình màu tím, trong nháy mắt đánh thẳng xuống động phủ!
Bên trong động phủ.
Lăng Tuyệt đã bố trí một kết giới tĩnh âm cực mạnh, Lâm Hoan Hoan hoàn toàn không hay biết gì về thế giới bên ngoài.
Lăng Tuyệt nhìn gò má ửng hồng, toàn thân nóng bừng của Lâm Hoan Hoan, hô hấp không khỏi trở nên nặng nề.