Diệp Vũ hoàn toàn không biết, đoạn đào vảy này nằm ở đâu trong mạch truyện.
Nhưng hiện tại.
Cô đã biết.
Lăng Tuyệt trộm Cửu Thiên Huyền Sâm, chứng tỏ, hiện tại đã đến đoạn Lâm Hoan Hoan tẩu hỏa nhập ma, Lăng Tuyệt dùng Huyền Sâm cứu chữa!
Huyền Sâm là thánh dược trị thương. Theo cốt truyện, Lăng Tuyệt vì cứu Lâm Hoan Hoan, còn chuẩn bị nhiều dược liệu quý hiếm khác, cùng Cửu Thiên Huyền Sâm luyện thành một bát thuốc.
Sau đó.
Trong sách toàn những đoạn miêu tả mập mờ dài dằng dặc.
Lâm Hoan Hoan chê thuốc đắng, nũng nịu nói không chịu uống.
Lăng Tuyệt hết cách, đành phải dùng miệng mớm cho nàng.
Những cảnh ân ái này kéo dài tới tận hai trang sách.
Nghĩ đến đây.
Diệp Vũ không khỏi cười lạnh.
Lăng Tuyệt rời đi chưa đến một canh giờ.
Trong sách, Lâm Hoan Hoan đã ở lại động phủ của Lăng Tuyệt đến tận sáng hôm sau.
Vậy mà bây giờ.
Trong động phủ của Lăng Tuyệt, có lẽ đang diễn ra những cảnh xuân sắc nóng bỏng.
Trong nguyên tác.
Lâm Hoan Hoan tuy có hậu cung đông đảo, nhưng những người đàn ông này đều ẩn mình trong bóng tối, ngoài mặt, nàng vẫn là một tiểu sư muội băng thanh ngọc khiết đáng yêu.
Cho đến tận kết cục.
Nữ phụ bi phẫn tố cáo Lâm Hoan Hoan trơ trẽn vô sỉ, nhưng không một ai tin cô ta!
Đã vậy thì!
Lần này, cô sẽ cho tất cả mọi người thấy rõ.
Vị tiểu sư muội này, rốt cuộc "băng thanh ngọc khiết" đến mức nào!
Diệp Vũ túm lấy Thanh Huyền, thẳng hướng Thương Minh Kiếm Tông mà đi!
Chắc hắn Cửu Thiên Huyền Sâm còn chưa bị Lâm Hoan Hoan dùng, nếu kịp thời, vẫn còn kịp!
Đồ của ta, không dễ lấy như vậy đâu!
"Chắc chắn Cửu Thiên Huyền Sâm bị Lăng Tuyệt lấy đi rồi." Diệp Vũ nói, "Ta đi lấy lại."
Thanh Huyền chỉ bình tĩnh liếc cô một cái.
Diệp Vũ nhíu mày: "Ngươi không tin?"
Thanh Huyền lạnh nhạt đáp: "Nếu không phải ngươi nói cho hắn ta, Lăng Tuyệt làm sao biết Huyền Sâm ở đâu? Diệp Vũ, đừng diễn nữa."
Hắn... sẽ không ôm hy vọng nữa, cũng sẽ không tin Diệp Vũ nữa.
"Điểm này, ta cũng rất nghi hoặc." Diệp Vũ nói, "Gặp người rồi sẽ rõ mọi chuyện."
Thanh Huyền chỉ rũ mắt, không nói gì.
Diệp Vũ cũng chẳng buồn giải thích.
Giờ quan trọng nhất là lấy lại đồ, những thứ khác để sau.
Diệp Vũ vừa đi về phía Thương Minh Kiếm Tông, vừa truyền tin cho Diệp Lưu Vân: "Mẫu thân, Lăng Tuyệt trộm Cửu Thiên Huyền Sâm của con."
Diệp Lưu Vân ngẩn người, nhanh chóng đáp lại: "Con chắc chắn là hắn ta trộm? Không phải con cho?"
Diệp Vũ im lặng một lúc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đương nhiên! Con đang đến Thương Minh Kiếm Tông đây! Hắn ta cướp bảo vật cấp bậc này, con hủy động phủ của hắn ta cũng không quá đáng chứ?"
Diệp Vũ vừa nói, giọng điệu tràn ngập sát khí!
Diệp Lưu Vân cũng phản ứng lại, bà cười lạnh: "Con cứ việc đi làm ầm ĩ! Vừa hay, ta cũng muốn đi hỏi đám người Thương Minh Kiếm Tông kia xem, bọn họ đã dạy dỗ ra loại đệ tử vô liêm sỉ gì!"
Có lời này của Diệp Lưu Vân.
Diệp Vũ hoàn toàn yên tâm!
Lâm Hoan Hoan và Lăng Tuyệt là nữ chính và nam chính, muốn giết trực tiếp, hẳn là có chút khó khăn.
Nhưng mà.
Đại náo một trận, vạch trần bộ mặt giả tạo của bọn chúng, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao!
Đám kiếm tu Thương Minh Kiếm Tông kia, từng đám từng đám hô hào vô tình đạo chí thượng, nói Hợp Hoan Tông dùng lô đỉnh khó thành đại đạo.
Lần này.
Cô sẽ cho bọn chúng tự mình nhìn xem, đại sư huynh mà bọn chúng tự hào, tiểu sư muội mà bọn chúng hết mực che chở, rốt cuộc là thứ gì!
Diệp Vũ rất nhanh đã đến địa phận của Thương Minh Kiếm Tông!
Thương Minh Kiếm Tông, Hợp Hoan Tông, cùng với Tiêu Dao Tông ở cạnh đều thuộc dãy núi này, xem như là láng giềng.
Ba tông tuy ngoài mặt thì hòa thuận, nhưng thực chất lại ngấm ngầm ghét bỏ lẫn nhau.
Đệ tử ba tông vốn dĩ qua lại không ít, Diệp Vũ dẫn Thanh Huyền thẳng tiến không ai ngăn cản.
"Mau nhìn! Diệp Vũ đến kìa!"
"Tậc tậc, lại đến tìm đại sư huynh à?"
"Cuối cùng cô ta vẫn không nhịn được."
"Lần này là nhịn lâu nhất rồi đấy."
Thấy Diệp Vũ, đệ tử Thương Minh Kiếm Tông không khỏi hóng chuyện.