Bạch Du nhíu mày, không nhịn được nói: "Ta vừa rồi có câu nào sai sao, chẳng phải bọn chúng chỉ là những lô đỉnh hèn mọn nhất, muốn ta xin lỗi, tuyệt đối không thể."
Diệp Vũ cười lạnh một tiếng: "Tuyệt đối không thể nào sao?"
Đây là động phủ của cô, Diệp Lưu Vân đã sớm bố trí trận pháp uy lực cường đại ở gần đây.
Tuy Diệp Vũ tu vi không cao, nhưng cô có trận pháp!
Diệp Vũ lấy ra một mặt trận kỳ, cô tùy ý điều khiển.
Đột nhiên.
Một áp lực cường đại đè xuống Bạch Du.
Bạch Du không thể khống chế, quỳ rạp xuống đất.
Trong đáy mắt gã ta hiện lên một tia kinh hãi, vẻ mặt khó tin nhìn Diệp Vũ: "Ta là sư đệ của Lăng Tuyệt!"
"Ồ, ta suýt chút nữa quên mất." Diệp Vũ nói.
Bạch Du còn định thở phào nhẹ nhõm.
Áp lực đột nhiên tăng lên gấp đôi.
Lưng gã ta, đột ngột bị ép cong xuống.
"Xin lỗi." Mặt Diệp Vũ không chút biểu cảm nói.
Áp lực lại tăng thêm một chút.
Bạch Du nghiến răng: "Diệp Vũ, ngươi dám!"
"Xin lỗi."
Áp lực tiếp tục tăng thêm.
Trên trán Bạch Du mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Diệp Vũ, người phụ nữ này, cô ta điên rồi sao?
Cứ tiếp tục như vậy, cô ta muốn lấy mạng mình sao?!
Không, không, không, cô ta không có gan đó đâu.
"Ta..." Bạch Du vừa mở miệng.
Áp lực đột ngột tăng thêm một chút.
Lần này.
Gã ta thậm chí cảm thấy khó thở.
"Xin lỗi." Mặt Diệp Vũ lạnh tanh.
Bạch Du khó khăn ngẩng đầu, liếc nhìn ánh mắt Diệp Vũ.
Trong đôi mắt cô, tràn ngập vẻ lạnh nhạt.
Giết một người, với cô mà nói chỉ là chuyện thường như cơm bữa.
Cô... thật sự có thể giết đối phương!
Nỗi sợ hãi tột độ dâng lên trong lòng.
Bạch Du kinh hoàng nói: "Ta... Ta xin lỗi."
Diệp Vũ liếc gã ta một cái, nới bớt áp lực, Bạch Du vội vàng nói: "Xin lỗi, ta không nên nói năng như vậy."
"Chưa đủ chi tiết. Viết kiểm điểm, trước tiên phải nói rõ hành vi đê tiện của mình, sau đó nhận thức rõ sai lầm, cuối cùng đưa ra phương án cải tiến." Diệp Vũ nói.
Bạch Du không còn cách nào, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta... ta phẩm hạnh thấp kém, hành vi không đoan chính..."
Diệp Vũ ép Bạch Du,gã ta nói nửa ngày trời.
Sau đó, cô nhìn những người còn lại: "Các ngươi thấy thế nào?"
Thanh Huyền khẽ mỉm cười: "Tạm chấp nhận được."
Diệp Vũ gật đầu, buông bớt áp lực: "Vậy thì tạm thời thế đã."
Áp lực vừa tan, Bạch Du thở phào nhẹ nhõm, định chuồn đi.
Diệp Vũ lạnh nhạt nói: "Ngoài ra, ngươi tự tiện xông vào động phủ của ta, khiến ta rất không vui. Vậy thì phạt nhẹ răn đe vậy."
Diệp Vũ vung trận kỳ, một đạo sét đánh giữa trời quang giáng xuống, đánh Bạch Du bất tỉnh.
"Ném gã ta xuống chân núi." Diệp Vũ tùy ý nói.
Hỏa Minh đáp lời, xách Bạch Du đi ngay.
Xử lý xong kẻ không mời mà đến, Diệp Vũ liếc nhìn mấy người đàn ông, vẻ mặt hơi bất mãn: "Phạm vi ngọn núi này đều nằm trong trận kỳ, các ngươi cũng có một phần quyền hạn trận pháp. Nếu không có các ngươi cho phép, Bạch Du căn bản không vào được động phủ! Ai đã thả gã ta vào?"
Thanh Huyền bình tĩnh đáp: "Chủ nhân, là ta cho vào. Xin lỗi, ta tưởng rằng chủ nhân..."
"Tưởng gì?" Diệp Vũ liếc hắn: "Tưởng ta vẫn si tình với Lăng Tuyệt? Ngươi cố ý thả gã ta vào, là để dò xét ta? Thanh Huyền, ta chỉ cho ngươi một cơ hội phạm lỗi, nếu có lần sau, ngươi không cần xuất hiện trước mặt ta nữa."
Thanh Huyền ôn tồn đáp: "Ta biết sai rồi."
Diệp Vũ liếc xéo hắn một cái, cũng chẳng buồn để ý.
Con cáo già này, trong bụng chứa cả trăm đường.
Bản thân hiện tại, vẫn chưa thể khiến hắn hoàn toàn tin tưởng. Cho nên hắn mới lợi dụng Bạch Du để thăm dò.
Loại suy nghĩ này, Diệp Vũ có thể hiểu được.
Nhưng cô cũng chỉ cho hắn một cơ hội.
Nếu còn lần sau, tuyệt không dung thứ.
"Hệ thống, hảo cảm thế nào? Hảo cảm không có chút thay đổi nào sao?" Diệp Vũ chợt nhớ ra, vội hỏi.
Hệ thống lên giọng châm chọc: "Chẳng phải trước đó ngài bảo ta im miệng sao?"