Nữ Tu Ác Độc Đây Không Diễn Nửa, Mở Đầu Có Ngay Năm Đạo Lữ

Chương 144: Nổi bật

Trước Sau

break

Trong hoạt động tâm lý của đám người này.

Ngoan ngoãn nhất là Hỏa Minh.

Hỏa Minh (tâm lý): Tối hôm qua, tâm tình chủ nhân hình như không tốt lắm. Không biết bây giờ thế nào rồi? (Lo lắng, lo lắng.)

Nhảy nhót nhất là Hồ Cửu Linh.

Hồ Cửu Linh (tâm lý): Hình như rượu trong bình vơi đi một chút. Chắc chắn có người lén uống, là ai nhỉ? Mà nói, quả kia hôm qua không tệ. Hôm nay ta mặc bộ đồ vàng này có hơi nổi bật không? Lại nói tiếp, nếu ta biến thành sâu lông, chủ nhân còn cần ta không?

Trầm mặc nhất là Mặc Dạ.

Mặc Dạ (tâm lý):...

Người này, ngay cả hoạt động tâm lý cũng chỉ có dấu chấm lửng.

Có chí tiến thủ nhất là Tiêu Hoành.

Tiêu Hoành (tâm lý): Lại là một ngày mới. Hôm nay phải cố gắng, ngày mai phải cố gắng, mỗi một ngày đều phải điên cuồng cố gắng.

Người tranh giành kịch liệt nhất là Thanh Huyền.

Thanh Huyền (tâm lý): Hôm nay chủ nhân mặc y phục màu đỏ, mà Hỏa Minh lại thuộc tính hỏa, Hỏa Lân Thương cũng màu đỏ, nom bọn họ có chút hài hòa. Không được, không thể để Hỏa Minh độc chiếm vị trí đầu.

Diệp Vũ đang định xem Thanh Huyền định giở trò gì.

Thanh Huyền đột nhiên mỉm cười với cô, nụ cười rạng rỡ như trăm hoa đua nở, khiến Diệp Vũ nhất thời quên cả đề phòng.

Thanh Huyền tư thái ưu nhã, vươn tay, tháo chiếc dây buộc tóc màu trắng của mình, rồi từng bước tiến đến trước mặt Diệp Vũ.

Hắn vén mái tóc dài của Diệp Vũ, tự nhiên ghé sát vào tai cô: "Chủ nhân, tóc người có chút rối rồi, ta giúp người buộc lại nhé."

Diệp Vũ cảm thấy vành tai nóng lên, nhất thời chỉ biết liên tục gật đầu.

Thanh Huyền tháo chiếc dây buộc tóc màu đỏ trên đầu Diệp Vũ xuống, rồi dùng dây buộc tóc màu trắng của mình thay thế.

Hắn cứ đứng như vậy trước mặt Diệp Vũ, đầu ngón tay khẽ chạm vào những sợi tóc của cô, bầu không khí bỗng trở nên vô cùng kỳ lạ.

Hỏa Minh nheo mắt lại, bàn tay nắm chặt trường thương hơi siết chặt hơn.

Tiêu Hoành mặt không đổi sắc nhìn, rồi lặng lẽ ghi vào cuốn sổ nhỏ trong lòng. Tốt lắm, cảm thấy mình lại học thêm được một điều gì đó.

Thanh Huyền tự nhiên giúp Diệp Vũ chỉnh lại tóc.

Hiện tại.

Trong bộ đồ đỏ rực của cô, điểm xuyết thêm một vệt trăng trắng. Vệt trăng trắng duy nhất này, giữa sắc đỏ đơn điệu, lại càng thêm nổi bật.

Thanh Huyền cũng tự nhiên mà buộc lên mái tóc của mình một dải lụa giống hệt, như vậy, giữa hắn và Diệp Vũ, đã có một điểm nhỏ giống nhau.

Khóe môi Thanh Huyền khẽ cong lên ý cười.

Chủ nhân như vậy, nhìn thuận mắt hơn nhiều.

Đợi Thanh Huyền thong thả rời đi, Diệp Vũ mới cảm thấy hô hấp hoàn toàn thông suốt, cô khẽ hắng giọng, hăng hái vung nắm đấm nhỏ: "Đi thôi! Tiểu đội 666 của chúng ta, tiếp tục nghênh chiến trận đấu lôi đài hôm nay."

"Mục tiêu hôm nay. Diệp Vũ tiếp tục toàn thắng! Hỏa Minh tiếp tục toàn thắng! Tiêu Hoành..."

Diệp Vũ dừng lại một chút.

Tiêu Hoành có chút mong chờ nhìn sang.

"Tiêu Hoành cứ cố gắng là được."

Tiêu Hoành nhất thời có chút buồn bực.

Sao đến lượt hắn lại chỉ cần cố gắng là được!

Nhưng mà, ai bảo trình độ của hắn còn kém một chút cơ chứ.

"Tiêu Hoành, ngươi đừng lo lắng." Diệp Vũ an ủi: "Việc kiếm pháp của ngươi khó tinh tiến, có lẽ không phải vấn đề của ngươi, mà là do bản thân kiếm pháp. Đợi gặp được kiếm pháp thực sự phù hợp, ngươi tự nhiên sẽ tiến bộ vượt bậc."

Tiêu Hoành chỉ coi Diệp Vũ đang an ủi hắn. Nhưng.

Diệp Vũ đã chịu an ủi hắn rồi, hắn còn mong cầu gì hơn nữa?

Tiêu Hoành gật đầu đáp ứng.

Sau đó bọn họ lên đường.

Trên đường, Thanh Huyền tò mò hỏi.

"Chủ nhân, vì sao lại là tiểu đội 666?"

Diệp Vũ khẽ hắng giọng: "Bởi vì chúng ta tổng cộng có sáu người. Hơn nữa, mỗi người chúng ta đều rất '6'."

Vậy... sao?

Mọi người có chút khó hiểu.

Nhưng không sao cả. Diệp Vũ thích là được.

Ngày thứ hai của giải đấu lôi đài.

Số người vây xem còn đông hơn cả ngày đầu.

Ngày đầu tiên, trình độ của người tham gia còn khá hỗn tạp.

Đến ngày thứ hai, gần như không còn ai kém cỏi nữa.

Vì sao lại là "gần như"?

Bởi vì vẫn còn một Diệp Vũ chưa vung roi nào đã vào vòng hai.

Quá đáng nhất chính là!

Cô còn là người đầu tiên đạt được thành tích toàn thắng trong cả ba trận đấu.

Thế nên.

Vòng loại thứ hai với năm mươi người, thứ hạng của Diệp Vũ tạm thời đứng nhất!

Diệp Lưu Vân đến đúng giờ, lần này, bà còn đặc biệt làm những tấm biểu ngữ "Diệp Vũ đệ nhất", cho người treo khắp trên cây trong sân.

Ngọc Linh Lung nhìn mà toát mồ hôi lạnh, bà khẽ nói: "Đại trưởng lão... Chúng ta, có cần phô trương vậy không? Diệp Vũ, nó còn cần rèn luyện mà!"

Đại trưởng lão cũng không nhìn xem, Diệp Vũ giành được hạng nhất bằng cách nào!

Nếu Diệp Vũ vừa ra quân đã thua, chẳng phải những biểu ngữ này sẽ bị chế giễu đến chết sao?

"Ngươi biết cái gì!" Diệp Lưu Vân mặc kệ người khác nghĩ gì, bà phân phó lô đỉnh chuẩn bị sẵn đá Lưu Ảnh, đến lúc đó, tiện ghi lại những hình ảnh chiến đấu anh dũng của Diệp Vũ từ mọi góc độ!

Sự xuất sắc của con gái bà!

Những người này căn bản không thể tưởng tượng được!

Diệp Lưu Vân có chút đắc ý nghĩ.

Ngọc Linh Lung bất lực.

Thôi vậy, Đại trưởng lão đã bị chiến thắng giả tạo làm lu mờ mắt rồi, dù sao thì đây cũng là lần đầu Diệp Vũ giành được hạng nhất, cũng có thể hiểu được.

Nhưng Diệp Vũ  con bé  con đó, hẳn biết rõ mình là hạng người gì chứ?

Ngọc Linh Lung gọi một đệ tử tới, phân phó hắn để ý Diệp Vũ, nếu thấy thì bảo bà khuyên Đại trưởng lão gỡ những tấm biểu ngữ kia xuống.

Nếu không.

Đến lúc đó, người mất mặt không chỉ có Diệp Vũ, mà còn là cả Hợp Hoan Tông.

Thế là.

Khi Diệp Vũ vừa đến nơi, gã đệ tử mẫn cán kia liền tiến đến.

"Diệp sư muội." Gã đệ tử hạ giọng: "Muội thấy những tấm biểu ngữ ở kia chưa?"

Diệp Vũ nhìn một lượt, bật cười: "Thấy rồi, thấy rồi."

Đệ tử kia nhỏ giọng nói: "Diệp trưởng lão quá cố chấp, Diệp sư muội nên..."

Diệp Vũ gật đầu: "Biết rồi, ta sẽ quay lại cảm tạ mẹ ta thật tử tế."

Đệ tử: "Vậy thì tốt..."

Khoan đã.

Đột nhiên, hắn cứng đờ người.

Không phải khuyên nhủ, mà là cảm tạ?

Diệp Vũ đắc ý nói: "Nếu vị trí thứ nhất này đã định sẵn là của ta, vậy thì để mọi người làm quen trước cũng là một chuyện tốt."

Giọng điệu ngông cuồng của cô còn hơn cả Diệp Lưu Vân.

Đệ tử: "???"

"Ngươi nói với mẫu thân ta, màu chữ này không đủ nổi bật, lần sau bảo người dùng chữ vàng trên nền đỏ, đảm bảo ai nhìn cũng khó quên." Diệp Vũ còn đưa ra lời khuyên.

Đệ tử ngơ ngác trở lại đài cao.

Ngọc Linh Lung tận mắt thấy hắn nói chuyện với Diệp Vũ, vội vàng hỏi: "Diệp Vũ đã nói gì với ngươi? Mau kể lại cho Đại trưởng lão."

"Ồ?" Diệp Lưu Vân cũng tò mò nhìn sang.

Vẻ mặt đệ tử chết trân nói: "Diệp sư muội nói... lần sau dùng chữ vàng trên nền đỏ."

Ngọc Linh Lung: "???"

Diệp Lưu Vân lộ vẻ bừng tỉnh: "Quả nhiên như vậy sẽ dễ thấy hơn! Ngày mai ta sẽ cho người sửa! Vẫn là Tiểu Vũ chu đáo nhất."

Diệp Lưu Vân đắc ý ra mặt.

"Hừ. Càng dễ thấy, càng thêm mất mặt. Đạo lý này, xem ra Diệp trưởng lão không hiểu." Thanh âm của Thanh Tiêu Kiếm Tôn vang lên.

Ông ta dẫn theo Lâm Hoan Hoan, một lần nữa xuất hiện.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc