Diệp Vũ thầm tính toán trong lòng.
Nhiệm vụ trăm trận của Hỏa Minh yêu cầu đối thủ phải có tu vi không thấp hơn hắn.
Vừa rồi, Hỏa Minh đã đánh ba trận lôi đài, tuy rằng lôi đài phong ấn tu vi, chỉ so tài luyện khí.
Nhưng!
Tu vi của đối thủ xác thực cao hơn Hỏa Minh.
Vì vậy, hệ thống Siêu Cấp Lò Đỉnh, vẫn tính Hỏa Minh thắng.
Nhiệm vụ trăm trận này, nếu đạt tỷ lệ thắng tuyệt đối, Hỏa Minh sẽ nhận được đặc tính Thần hồn cao cấp!
Đặc tính này có thể giúp Hỏa Minh thoát thai hoán cốt!
Diệp Vũ đương nhiên phải tìm cách tăng xác suất thắng cho Hỏa Minh.
Xét từ sở trường của Hỏa Minh, tiếp tục phong ấn tu vi, chỉ so tài luyện khí, khả năng thắng sẽ cao nhất!
Nhưng chỉ dựa vào lôi đài, một ngày được mấy trận?
Nếu không có lôi đài, ai chịu chơi cùng ngươi?
Vì nhiệm vụ của Hỏa Minh, Diệp Vũ dứt khoát dùng một phần nợ của Lăng Tuyệt để làm phần thưởng.
Một mặt, tìm người đấu với Hỏa Minh.
Mặt khác, cũng tăng thêm chút "khách nợ" cho Lăng Tuyệt, để cuộc sống của hắn ta thêm phần thú vị.
Diệp Vũ kéo Hỏa Minh đến đài Giáp 1, cô hướng về phía đài cao thi lễ, "Cuộc thi đã kết thúc, xin mượn đài Giáp 1 một lát, không biết có được không."
Trên đài cao im lặng như tờ.
Thao tác "lầy lội" này của Diệp Vũ khiến bọn họ ngơ ngác cả người.
Diệp Lưu Vân mỉm cười, cất cao giọng nói: "Lôi đài vốn dĩ được dựng lên cho đệ tử tỷ thí. Cứ tự nhiên."
"Đa tạ Đại trưởng lão." Diệp Vũ nghiêm trang đáp lời.
Hai mẹ con kẻ xướng người họa, trực tiếp định đoạt sự việc.
Diệp Vũ vỗ vai Hỏa Minh: "Cứ thỏa thích đi."
Hỏa Minh mím chặt môi mỏng, bàn tay nắm chặt trường thương đến gân xanh nổi lên.
"Không cần vì ta..." Hỏa Minh khó khăn nói.
Diệp Vũ đây là, vì muốn hắn đánh cho đã, mới bày ra trận đấu này sao?
Vì để hắn có thể giao chiến với những đối thủ khác nhau, cô thậm chí còn đưa ra cả lợi ích.
Hắn phải làm sao, mới có thể báo đáp tấm lòng này?
Diệp Vũ mỉm cười nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Hỏa Minh, thân phận không quyết định được điều gì cả. Tự tôn phải tự mình bảo vệ. Đã bước lên lôi đài, thì chỉ có con đường chiến thắng."
Chỉ có trường thương, mới có thể bảo vệ tôn nghiêm.
Hỏa Minh im lặng một hồi, sau đó, giọng hắn khẽ khàn: "Được!"
Hỏa Giao nhất tộc, sinh ra vì chiến! Câu nói này, sớm đã dần bị lãng quên.
Từ khi hắn thành lô đỉnh, Hỏa Giao nhất tộc càng trở thành mục tiêu bị chế giễu.
Nhưng Diệp Vũ nói đúng.
Tôn nghiêm, chỉ có thể tự mình bảo vệ.
Diệp Vũ nhảy xuống lôi đài.
Người đầu tiên lên sàn là Tố Y, nàng ấy cảm nhận được chiến ý tỏa ra từ Hỏa Minh, vẻ mặt cũng dần trở nên nghiêm túc.
"Mời! Chỉ! Giáo!" Mặt Hỏa Minh lạnh như băng.
Tố Y gật đầu, ánh mắt sắc bén.
Tuy rằng ban đầu nàng ấy báo danh, là vì hợp ý với Diệp Vũ, muốn giúp cô phá vỡ bầu không khí tẻ nhạt.
Nhưng mà.
Giao tình là giao tình.
Chiến đấu là chiến đấu.
Đã là chiến đấu!
Vậy thì dốc hết toàn lực!
"Chủ nhân vì Hỏa Minh, thật sự là hao tâm tổn trí." Thanh Huyền thở dài: "Thương pháp của Hỏa Minh tinh diệu, những năm này không tiến bộ, cũng là vì bị kẹt ở vị trí lô đỉnh. Hắn cần những trận chiến, những chiến thắng, để tái tạo lại cường giả chi tâm!"
"Đợi hắn một đường đánh xuống, một đường thắng, Hỏa Minh chân chính sẽ trở về."
Thanh Huyền vừa nói vừa cười.
Nhưng Diệp Vũ lại thấy đáy mắt hắn thoáng vẻ cô đơn.
Mọi người đều đang ngày càng tốt hơn.
Chỉ riêng hắn vẫn chìm đắm trong quá khứ.
Thanh Huyền có thể lý trí khuyên nhủ mọi người, nhưng lại không thể thoát khỏi ma chướng trong lòng.
Diệp Vũ nhất thời không biết an ủi thế nào, chỉ nghiêm túc nói: "Ta đối với mỗi người các ngươi đều tận tâm tận lực."
Khóe môi Thanh Huyền nở một nụ cười: "Ta đối với chủ nhân, cũng vậy, tận tâm tận lực."
Khi nói đến tận tâm tận lực, tốc độ nói của hắn chợt chậm lại, bỗng dưng thêm một tia lưu luyến.
Diệp Vũ khẽ hắng giọng: "Xem thi đấu, xem thi đấu!"
Trên lôi đài.
Trận chiến đã đi vào hồi gay cấn.
Thực lực của Tố Y không yếu, trong đám trẻ tuổi của Thương Minh Kiếm Tông cũng có thể xếp vào top mười.
Nhưng Hỏa Minh, người đã gần chạm đến cảnh giới ý cảnh, còn mạnh hơn một chút!
Mũi thương lạnh lẽo sắc bén.
Trường kiếm phản chiếu từng đạo hàn quang.
Trong khoảnh khắc thương kiếm giao nhau.
Cổ tay của Tố Y run lên, trường kiếm tuột khỏi tay.
"Nhường rồi." Vẻ mặt Hỏa Minh bình tĩnh.
Tố Y ngẩn người.
Trước đó Lăng Tuyệt đã đi khắp nơi tuyên truyền rằng Hỏa Minh dùng âm mưu quỷ kế để thắng hắn ta một lần, còn mượn cớ này để sỉ nhục toàn bộ Thương Minh Kiếm Tông, từ đó kích động sự phẫn nộ của các kiếm tu khác.
Nàng ấy vốn không tin Lăng Tuyệt cho lắm.
Giờ đây, sau khi đích thân cảm nhận thương pháp của Hỏa Minh, nàng ấy càng không tin.
Người có thể dùng thương pháp như vậy, sẽ không dùng âm mưu quỷ kế trong chiến đấu.
"Ta thua rồi." Tố Y dứt khoát nhận thua, nhảy xuống lôi đài.
Vốn dĩ.
Những người báo danh khiêu chiến Hỏa Minh, phần lớn chỉ muốn góp vui.
Nhưng theo thất bại của Tố Y.
Vẻ mặt của bọn họ đều trở nên ngưng trọng.
Trước đó, Lăng Tuyệt tuyên bố hắn ta đã sơ ý thua Hỏa Minh một lần.
Hôm nay, Hỏa Minh thắng Bạch Du trên lôi đài.
Vừa rồi, lại thắng Tố Y!
Đây là ý gì?
Một cái lô đỉnh, liên tiếp thắng các đệ tử tinh anh của Thương Minh Kiếm Tông?
So với Thương Minh Kiếm Tông.
Đệ tử của hai tông môn còn lại, thuần túy chỉ đến xem náo nhiệt mà thôi.
Hợp Hoan Tông chẳng hề để tâm. Dù sao gã kia là Lô Đỉnh của Diệp Vũ, chẳng khác nào người của Hợp Hoan Tông.
Tiêu Dao Tông coi trọng tâm pháp tự nhiên, cũng không để ý chuyện thắng thua này.
Khí sắc bên phía Thương Minh Kiếm Tông lại có chút ngưng trọng.
Lăng Tuyệt liếc nhìn Tố Y: "Tố Y sư muội,, muội không nên báo danh. Giờ muội thua rồi, bẽ mặt cả tông môn."
Tố Y cười lạnh một tiếng: "Chẳng phải đại sư huynh đã nói thương pháp Hỏa Minh kia tầm thường, hắn thắng huynh là do dùng âm mưu quỷ kế sao? Giờ huynh nói cho muội xem, thương pháp của hắn chỗ tầm thường nào?"
"Nếu không phải đại sư huynh cung cấp thông tin sai lệch, không chỉ muội, mà Bạch Du sư huynh cũng đã cảnh giác hơn, có lẽ đã không thua thảm hại như vậy."
Tố Y nói. Nàng ấy không cho rằng thắng bại nhất thời có thể ảnh hưởng đến danh dự Kiếm Tông. Thứ thực sự ảnh hưởng đến danh dự Kiếm Tông, là ăn không nói có, thua còn cố tìm lý do biện bạch.
Bạch Du cũng không nhịn được chen vào: "Thương pháp của người kia quả thực không tầm thường. Đại sư huynh, huynh nên nói thật."
Vẻ mặt Lăng Tuyệt có chút khó coi, hắn ta lạnh giọng nói: "Dù cho có dùng thủ đoạn, kẻ thắng được ta một lần, hẳn cũng không phải hạng tầm thường."
"Vậy thì đơn giản thôi. Ngày mai tỷ thí, sư huynh đích thân báo danh, bảo vệ vinh quang Kiếm Tông." Tố Y dứt khoát nói.
Lăng Tuyệt trầm mặt xuống: "Các ngươi việc gì phải để Diệp Vũ dắt mũi, tham gia tỷ thí làm gì! Nếu Hỏa Minh kia thật sự có bản lĩnh, tự mình trên lôi đài đi đến cuối cùng, tự nhiên sẽ gặp được ta."
Đáy mắt Lăng Tuyệt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Đợi đến khi tái đấu với Hỏa Minh, hắn ta nhất định phải thắng một trận thật sảng khoái.
Nhưng.
Không phải bây giờ!
Rất nhanh thôi.
Hắn ta sẽ luyện thành chiêu thức kia.
Đến lúc đó.
Hỏa Minh là cái thá gì.
Cô Lan là cái thá gì.
Đến xách giày cho hắn ta cũng không xứng.
Diệp Vũ muốn náo loạn, cứ để cô ta náo loạn. Hỏa Minh càng thắng càng tốt, hắn đứng càng cao, đến khi tự tay đẩy hắn xuống vực sâu, hắn mới càng tuyệt vọng.