"Kiêu căng bá đạo! Thật sự là kiêu căng bá đạo!"
"Cô ta thật là độc ác!"
"Lời này, có bản lĩnh ngươi nói trước mặt cô ta xem?"
"Thế thì không dám, ai bảo người ta đầu thai tốt."
Mọi người xôn xao bàn tán.
Ai mà không biết, Diệp Lưu Vân yêu chiều con gái như mạng, mặc kệ Diệp Vũ gây ra bao nhiêu chuyện hoang đường, vị cao thủ số một này đều chống lưng cho cô!
Đừng thấy Diệp Vũ kia thực lực chỉ có Kim Đan kỳ đầu.
Ai biết Diệp Lưu Vân lén lút cho cô bao nhiêu đồ hộ thân!
Nữ nhân này, không thể trêu vào!
"Diệp Vũ! Đủ rồi!" Ngọc Linh Lung nghiến răng: "Ngươi làm càn như vậy, dù mẫu thân ngươi biết được, cũng phải trách phạt ngươi!"
Bà phất tay, giải trừ trói buộc cho Khúc Khiếu và Nguyễn Thịnh.
Diệp Vũ thu dây thừng, mặt không đổi sắc.
Dù sao thời gian hiệu lực của Hồn Ngọc cũng sắp hết, giải trừ thì giải trừ vậy.
"Trách phạt ta? Ta vốn không sai, sao mẫu thân phải trách phạt ta." Diệp Vũ lạnh nhạt nói: "Ở Hợp Hoan Tông ta, lô đỉnh coi như là tài sản riêng, có gì sai? Kẻ nào vô duyên vô cớ ra tay với tài sản của ta, lẽ nào ta không dám đánh trả?"
Ngọc Linh Lung nghẹn họng.
Diệp Vũ lạnh giọng: "Ta chỉ đáp trả tương đương mà thôi. Có gì sai?"
Ngọc Linh Lung vội nói: "Ngươi không nên ép Khúc Khiếu quỳ xuống! Ngươi phải biết, đó là sỉ nhục lớn đến mức nào."
Khúc Khiếu tái mét mặt nhìn Diệp Vũ.
Diệp Vũ cười lạnh: "Sỉ nhục? Uy áp của Hồn Ngọc, so với cái gọi là uy áp thần hồn Chân Long của y chẳng khác bao nhiêu! Lô đỉnh của ta thà da thịt nứt toác, cũng không quỳ, sao y lại quỳ nhanh như vậy?"
"Ta không khỏi hoài nghi, y thực sự có được thần hồn Chân Long sao? Nếu Chân Long biết kẻ sở hữu thần hồn của mình lại là một tên mềm xương như vậy, e rằng sẽ tức đến mức diệt cả cửu tộc y!"
Diệp Vũ cười như không cười nhìn Khúc Khiếu: "Phế vật, ngươi chẳng lẽ là đồ giả mạo?"
Đồng tử Khúc Khiếu rung động dữ dội!
Lời này của Diệp Vũ là có ý gì? Chẳng lẽ cô đã biết gì đó?
Không, điều đó là không thể.
Hẳn là cô chỉ lỡ lời.
Khúc Khiếu lạnh giọng nói: "Thần hồn của ta, mấy vị chưởng môn đều đã kiểm tra qua, sao có thể là giả."
Mặt Diệp Vũ không chút biểu cảm nói: "Dù cho ngươi có được thần hồn Chân Long, thứ ngươi có được cũng chỉ là hình dáng Chân Long! Với tâm cơ và ý chí tầm thường này, dù ngươi có thiên phú cao đến đâu, cũng vĩnh viễn chỉ là một tên phế vật!"
Trong mắt Diệp Vũ tràn đầy vẻ khinh thường.
Khúc Khiếu tức giận đến toàn thân run rẩy! Bản thân Diệp Vũ vốn nổi tiếng là kẻ ăn chơi trác táng, vậy mà lại dám chỉ trích y!
Nhưng mà.
Tiêu Hoành phế vật kia, lại có thể khiến Diệp Vũ che chở đến vậy sao?
Chẳng phải nói, hắn sống ở chỗ Diệp Vũ rất khổ sở sao?
Nếu Tiêu Hoành cứ mãi núp dưới bóng của Diệp Vũ, vậy Chân Long chi huyết cuối cùng phải làm sao?
"Diệp Vũ, lời này của ngươi có hơi quá đáng rồi." Tạ Nham nói: "Ai mà chẳng cần thời gian để trưởng thành, ta thì thấy tương lai của Khúc Khiếu rất xán lạn đấy. Ngọc chưởng môn, nếu Hợp Hoan Tông các ngươi chê bai như vậy, chi bằng đem Khúc Khiếu nhường lại cho Thương Minh Kiếm Tông ta đi."
"Tiêu Dao Tông ta cũng có lòng tin bồi dưỡng Khúc Khiếu thành tài." Tuyết Vô Tích cũng lên tiếng.
Sắc mặt Ngọc chưởng môn khó coi: "Đây chỉ là ý kiến riêng của Diệp Vũ, không đại diện cho Hợp Hoan Tông. Khúc Khiếu, nếu ngươi gia nhập Hợp Hoan Tông, tông môn nhất định sẽ dốc toàn lực bồi dưỡng."
Thần hồn Chân Long, đừng nói trăm năm, ngàn năm cũng chưa từng nghe thấy, ba đại tông môn vẫn muốn tranh thủ một phen.
Sắc mặt Khúc Khiếu âm trầm liếc nhìn Diệp Vũ, đột nhiên chắp tay với Ngọc chưởng môn: "Ngọc chưởng môn, ta có thể gia nhập Hợp Hoan Tông, nhưng ta có một điều kiện."
Ngọc chưởng môn vốn đã hết hy vọng, không ngờ lại có thể xoay chuyển tình thế, vội vàng nói: "Ngươi cứ nói."
Khúc Khiếu nghiến răng nói: "Tuy rằng ta và Tiêu Hoành có chút hiểu lầm nhỏ, nhưng dù sao ta và hắn cũng là bạn cũ nhiều năm, ta không đành lòng thấy hắn sa vào cảnh làm lô đỉnh. Cho nên, điều kiện của ta là, xin Diệp Vũ thả Tiêu Hoành ra! Ta nghĩ, đó cũng là tâm nguyện của Tiêu huynh."
Điều kiện này......
Ngọc chưởng môn khựng lại một chút, bất giác nhìn về phía Diệp Vũ.
Mặt Diệp Vũ đầy giễu cợt nhìn y: "Ta thả Tiêu Hoành rời đi, sau đó, đợi hắn vừa ra khỏi tông môn, người của ngươi sẽ tìm cơ hội giết hắn, đúng không? Khúc Khiếu, chút tâm tư nhỏ mọn của ngươi, không cần phải giả vờ!"
Vẻ mặt Khúc Khiếu bất đắc dĩ: "Ta không biết Diệp đạo hữu vì sao hiểu lầm ta sâu như vậy, nhưng ta thật sự là vì Tiêu huynh tốt. Tóm lại, chỉ cần Diệp đạo hữu chịu thả Tiêu huynh tự do, ta liền gia nhập Hợp Hoan Tông."
Ngọc chưởng môn lại nhìn về phía Diệp Vũ, bà chậm rãi nói: "Diệp Vũ, chỉ là một cái lô đỉnh mà thôi..."
Cho dù Khúc Khiếu muốn lấy mạng hắn, thì sao chứ?
Chỉ là một cái lô đỉnh thôi mà!
Có gì quan trọng đâu!
Hơn nữa.
Trước kia cũng đâu thấy Diệp Vũ thích năm cái lô đỉnh kia của cô đâu.
Bây giờ không cần phải làm bộ làm tịch chứ!
Sắc mặt Tiêu Hoành hơi tái nhợt, hắn rũ mắt, lặng lẽ chờ đợi sự phán quyết của vận mệnh.
Từ bỏ một người như hắn.
Đổi lấy một thiên tài hàng đầu cho tông môn.
Diệp Vũ, sẽ chọn thế nào?
Diệp Vũ trợn trắng mắt, mặt cô không cảm xúc nhìn Khúc Khiếu: "Ngươi cũng xứng mặc cả với ta? Chỉ với chút thiên phú đó của ngươi, mấy cái lô đỉnh của ta, cái nào mà không mạnh hơn ngươi? Một trăm thằng như ngươi cũng không đổi được một Tiêu Hoành!"
Diệp Vũ nói như đinh đóng cột.
Tiêu Hoành đột ngột ngẩng đầu.
Hắn không biết Diệp Vũ nói thật hay giả.
Nhưng cô đã nói.
Một trăm ngươi cũng không đổi được một Tiêu Hoành!
Hắn trong lòng cô, lại có giá trị đến vậy sao?
"Độ hảo cảm của Tiêu Hoành tăng 20!"
Diệp Vũ nhướng mày. Ồ, tên ngạo kiều này, cuối cùng cũng chịu tăng hảo cảm cho cô rồi.
Ngọc chưởng môn có chút buồn bực. Nếu là một đệ tử bình thường, bà đã cưỡng ép rồi.
Nhưng trớ trêu thay, đây lại là Diệp Vũ!
Bà dám ép Diệp Vũ, thì Diệp Lưu Vân sẽ đánh cho bà sưng đầu.
"Con nghĩ cho tông môn một chút đi." Ngọc chưởng môn có chút không cam lòng nói.
"Con đang nghĩ cho tông môn đấy chứ!" Diệp Vũ trịnh trọng nói.
Sau lưng Khúc Khiếu rõ ràng là một âm mưu. Thu nhận y, là họa chứ không phải phúc!
Ngọc chưởng môn không thuyết phục được Diệp Vũ, chỉ có thể nói với Khúc Khiếu: "Có lẽ, ngươi có thể đổi một điều kiện khác?"
Khúc Khiếu âm lãnh liếc nhìn Diệp Vũ: "Chỉ điều kiện này, không đổi."
Diệp Vũ chỉ cười lạnh một tiếng.
Khúc Khiếu nói: "Nếu điều kiện này, Diệp đạo hữu không thể đáp ứng. Vậy thì... ta chọn Thương Minh Kiếm Tông!"
Nguyễn Thịnh đã từng giúp y, nên y vẫn có chút thiện cảm với Thương Minh Kiếm Tông.
Chưởng môn Thương Minh Kiếm Tông lập tức lộ vẻ mừng rỡ: "Tốt, tốt, tốt! Thương Minh Kiếm Tông ta cầu còn không được! Nguyễn Thịnh, mau dẫn sư đệ ngươi đến đây."
Nguyễn Thịnh vội vàng dẫn Khúc Khiếu đến.
"Ngọc chưởng môn, Tuyết chưởng môn, nhường rồi, nhường rồi." Tạ Nham cười hì hì nói.
Diệp Vũ nheo mắt lại.
Thương Minh Kiếm Tông bây giờ... thật sự là chứa chấp cả những thứ dơ bẩn nhất.
Cũng tốt.
Cứ để bọn chúng cùng nhau chìm xuống.
Sớm muộn gì cũng dọn dẹp sạch sẽ đám yêu ma quỷ quái này!
Khúc Khiếu đã có nơi thuộc về, Diệp Vũ cũng lười nhìn những người còn lại.
Cô liếc nhìn Tiêu Hoành: "Đi thôi."
Tiêu Hoành ngoan ngoãn gật đầu đi theo.
Lăng Tuyệt thấy Diệp Vũ che chở Tiêu Hoành như vậy, trong lòng bỗng bùng lên một ngọn lửa, nhớ đến những gì mình đã chuẩn bị mấy ngày nay, Diệp Vũ khó khăn lắm mới ra khỏi động phủ một lần, chẳng phải là cơ hội tốt nhất sao?
Lăng Tuyệt bước lên một bước, đột nhiên nói: "Diệp đạo hữu, dừng bước!"