Trên mặt Khúc Khiếu lộ ra vẻ kinh ngạc: "Tiêu huynh, ta với huynh là bạn bè bao năm, sao huynh lại nghĩ về ta như vậy? Cái chết của mấy trăm mạng người Tiêu gia, thật sự không liên quan đến Khúc gia ta, là do dân chúng bị các ngươi áp bức quá phẫn nộ, nên mới kích động gây ra huyết án. Những dân chúng này, sau đó ta cũng đã dạy dỗ cẩn thận rồi. Nhưng ai bảo Tiêu gia các ngươi ức hiếp người ta trước, nhân quả báo ứng, chuyện này cũng không còn cách nào khác!"
Tiêu Hoành giận đến run cả người!
Máu tươi đêm đó vẫn hiện lên trong tâm trí hắn.
Hắn nhớ rõ ràng khuôn mặt của ba tên yêu đạo kia.
Khúc Khiếu dám đổi trắng thay đen đến vậy!
Lý trí của Tiêu Hoành hoàn toàn sụp đổ.
Hắn vươn tay, linh khí ngưng tụ thành kiếm ngay trong lòng bàn tay, mang hình dáng Long Tích.
"A!!" Tiêu Hoành gầm lên giận dữ, vung kiếm về phía Khúc Khiếu.
Trong đáy mắt Khúc Khiếu xẹt qua vẻ châm chọc nhàn nhạt, y đứng yên tại chỗ, nhưng trên người lại đột ngột tỏa ra luồng khí tức kinh người.
"Đây là! Chân Long chi khí!"
Mọi người không khỏi kinh ngạc.
Các cao tầng của tam tông càng thêm hứng thú.
Thần hồn Chân Long quả nhiên bất phàm! Tu vi của Khúc Khiếu chỉ là Kim Đan kỳ đầu, nhưng khi đối đầu với Tiêu Hoành cùng cảnh giới, y hoàn toàn chiếm ưu thế áp đảo!
Chân Long chi khí hung hăng đè xuống Tiêu Hoành.
Tiêu Hoành cảm thấy như có ngàn cân đè nặng trên người, hai chân hắn bị ép kêu răng rắc.
"Tiêu huynh, huynh quá nóng vội rồi." Khúc Khiếu lạnh nhạt nhìn hắn, Chân Long chi khí càng thêm mạnh mẽ.
Chân Tiêu Hoành từ từ khuỵu xuống, khí tức cường đại này gần như muốn nghiền nát hắn.
Khúc Khiếu! Y đang ép ta quỳ xuống!
Nhưng...
Muốn ta quỳ trước kẻ thù!
Trừ khi ta chết!
Tiêu Hoành cắn răng chống đỡ, da thịt trên người hắn chịu áp lực quá lớn, bắt đầu nứt toác.
Nhưng thân thể hắn vẫn đứng thẳng như tùng.
Ánh mắt Khúc Khiếu khẽ động, y cười lạnh, đột nhiên vung kiếm chém về phía chân Tiêu Hoành.
Y muốn xem, nếu chân bị chặt đứt, Tiêu Hoành còn đứng được không!
Tiêu Hoành muốn tránh né.
Nhưng dưới uy áp của Chân Long chi khí, hắn không thể động đậy!
Trong mắt Tiêu Hoành hiện lên một tia tuyệt vọng.
Khoảng cách giữa hắn và Khúc Khiếu đã lớn đến vậy sao!
Hắn thật sự...
Là kẻ vô dụng nhất trên đời.
Tiêu Hoành vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Khúc Khiếu.
Trừ khi ta chết.
Nếu không.
Dù có gãy chân, ta cũng liều mạng vì Tiêu thị, đòi lại công đạo!
Ngay khi kiếm quang sắp chém đứt chân Tiêu Hoành.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Ai dám ức hiếp người của ta!"
Tiếng vừa dứt, roi đã đến!
Roi dài cuốn lấy kiếm của Khúc Khiếu, hất văng ra xa!
Mặt Diệp Vũ không cảm xúc, đứng trước mặt Tiêu Hành, roi chỉ thẳng Khúc Khiếu: "Chính ngươi, dám động vào người của ta?!"