Nữ Thiên Sư Thành Trường An

Chương 50: Tin của tổ phụ

Trước Sau

break

Tống Đạo Tuyển lại mộng xuân. Trong mộng, hắn đè Mộc Phương Nhan dưới thân, muốn làm gì thì làm, làm những chuyện hắn vẫn luôn khao khát. Khi tỉnh lại, hắn phát hiện xiêm y của mình dơ bẩn.

Tỉnh dậy, hắn đứng lên thay xiêm y, vẻ mặt không vui.

Hắn ngồi trước bàn, nhìn mâm đồ ăn, ăn mà chẳng biết mùi vị gì.

A Tầm vội vàng bước vào. Đợi đám thị nữ dọn cơm xong lui ra ngoài hết, gã ta mới tiến lại gần hắn.

Tống Đạo Tuyển thấy gã ta, ánh mắt sáng lên một chút. "Thế nào rồi, Định Quốc công phủ đã đồng ý từ hôn chưa?"

A Tầm lắc đầu.

Đũa trong tay Tống Đạo Tuyển khựng lại. "Có ý gì đây? Đã xảy ra chuyện như vậy rồi, mà vẫn chưa chịu từ hôn sao?"

Định Quốc công phủ lại có gan lớn đến thế, dám đối kháng với hoàng gia.

A Tầm lộ vẻ khinh thường. "Cữu phu nhân bà ta..."

"Bà ta làm sao?"

"Cữu phu nhân thật đúng là quá tham lam." A Tầm nhịn không được than thở. "Tin tức từ trong cung truyền ra nói, Định Quốc công phu nhân đã vào cung bái kiến Hoàng hậu nương nương, tỏ vẻ nhất định sẽ đòi lại công đạo cho Nhạc Bình công chúa. Ai cũng nghĩ, cuộc hôn sự này chắc chắn sẽ hủy bỏ. Nhưng ai ngờ bà ta lại đổi giọng, nói con trai mình sẽ gặp nạn, nhất định phải có ŧıểυ nương tử nhà họ Mộc mới có thể chắn tai, nên cuộc hôn sự này e là khó mà hủy bỏ."

"Thế nào, bà ta còn muốn cưới bình thê sao?" Tống Đạo Tuyển khinh thường nói.

A Tầm châm chọc: "Cưới bình thê thì còn đỡ, nhưng Cữu phu nhân vì muốn Mộc nương tử thay Triệu thế tử chắn tai, đã khẩn cầu Hoàng hậu nương nương chỉ hôn Mộc nương tử cho Triệu thế tử làm quý thiếp đấy."

Tống Đạo Tuyển bỗng nhiên đứng bật dậy, gắt gao nhìn A Tầm. Gã ta bị ánh mắt của hắn dọa sợ, liên tục lùi về sau, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Trong phòng im lặng như tờ. Tống Đạo Tuyển nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt tay rồi lại buông, lặp đi lặp lại nhiều lần.

Hắn đi đi lại lại trong phòng không dưới mười vòng, lúc này mới lên tiếng: "Người mợ tốt của bổn vương đây, thật đúng là quá tham lam. Bà ta chắc mẩm rằng Mộc gia sẽ không từ chối sao?"

Nhắc tới đây, A Tầm lộ vẻ khó xử. "ŧıểυ nhân cảm thấy chuyện này không ổn lắm."

"Không ổn là sao?" Ánh mắt Tống Đạo Tuyển lạnh lẽo đến cực điểm.

A Tầm nuốt nước miếng. "Hoàng hậu nương nương khá công bằng, không lập tức đáp ứng thỉnh cầu của Cữu phu nhân, mà nói rằng, đây là hôn nhân đại sự, Mộc ŧıểυ nương tử cũng chịu ủy khuất, người không thể vì con gái mình làm sai mà cứ thế hạ chỉ. Nương nương nói, muốn hỏi ý kiến Mộc gia. Người trong cung đã đến mời Mộc giáo úy vào cung, ai ngờ Mộc giáo úy căn bản không từ chối ngay tại chỗ, mà nói rằng..."

"Nói gì?"

"Rằng ông ấy muốn gặp mặt Định Quốc công, trao đổi một phen rồi mới đưa ra quyết định."

Sắc mặt Tống Đạo Tuyển càng lạnh hơn. "Chẳng lẽ Mộc giáo úy thật đúng là có tâm tư thấy sang bắt quàng làm họ, luyến tiếc cuộc hôn sự này sao?"

Nói đến Triệu Sanh, hắn ta đúng là phu quân mà nữ nhân Trường An hằng mong ước.

Sinh ra đã tuấn dật phi phàm, là nhân trung long phượng, gia thế tốt nhất, bản thân lại là Trạng Nguyên lang trẻ tuổi nhất, sớm đã vào Hàn Lâm Viện, nhìn thế nào cũng thấy tiền đồ như gấm.

Không làm được chính thê, muốn làm thiếp cho hắn ta, e là cũng không ít.

Nhưng Tống Đạo Tuyển không ngờ, phụ thân của Mộc Phương Nhan thế mà lại không từ chối.

Hắn không nghĩ ra, càng thêm nghi hoặc, trong lòng như có mèo cào, bồn chồn không yên.

A Tầm thấy hắn đi đi lại lại trong phòng, bèn khuyên: "ŧıểυ vương gia, nếu Mộc giáo úy kia đã quyết tâm, muốn cho nữ nhi đi làm thiếp cho Triệu gia thì sao?"

"Ông ấy dám!!"

Tống Đạo Tuyển nổi giận gầm lên một tiếng. A Tầm sợ đến mức quỳ rạp xuống đất.

Đã bao lâu rồi gã ta chưa thấy ŧıểυ vương gia nhà mình tức giận như vậy? ŧıểυ vương gia nhà gã ta vốn là tiếu diện hổ, đối với người khác trước nay đều cười khanh khách, rất ít khi tức giận.

Giờ phút này nổi giận, e là cơn giận khó mà bình ổn.

A Tầm lấy hết can đảm nói: "ŧıểυ vương gia, ngài đừng trách nô tài lắm miệng, chuyện này thật sự không phải chúng ta có thể làm chủ. Hôn nhân đại sự, từ xưa đến nay đều là lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối. Mộc nương tử đến lúc đó cho dù không vui, nếu phụ thân nàng kiên trì, cuộc hôn sự này không muốn cũng phải thành thôi ạ. Trong thành Trường An, vì phú quý cho bản thân mà ép gả con gái cho quyền quý làm thiếp, còn ít sao?"

Chớ nói trong hào môn, ngay cả nhà dân thường, vì phú quý trước mắt, bán đi một đứa con gái, lại tính là gì?

Tống Đạo Tuyển thật sự ngồi không yên, hắn muốn lập tức gặp mặt Mộc Phương Nhan.

Hắn muốn hỏi tâm tư của Mộc Phương Nhan. "Ngươi đi đi, phái người đưa thiệp đến Mộc gia, chỉ đưa cho Mộc nương tử, hẹn nàng đến Trường Phương Lâu gặp mặt."

A Tầm có lòng muốn khuyên, nhưng thấy chủ tử nhà mình vô cùng lo lắng, một câu khuyên cũng không dám nói, vội vàng đi truyền tin.

Ngày hôm sau, Mộc Phương Nhan ngủ dậy, nghe phụ mẫu nói chuyện, cảm thấy chắc chắn mình nghe nhầm.

"A gia, người nói đùa đấy sao?"

Nàng không thể tưởng tượng nổi nhìn phụ thân cao lớn vạm vỡ của mình, và người mẫu thân đang phẫn nộ nhưng không thể không trầm mặc.

Nàng không sao ngờ được, phụ thân gọi nàng đến, là muốn nói cho nàng rằng cuộc hôn nhân này nhất định phải thành.

Quẻ bói hôm qua, điểm khó khăn hóa ra lại là chính nàng.

"Tam nương, ta biết con ủy khuất, nhưng đây là hôn ước do tổ phụ con định ra, không phải con muốn giải trừ là có thể giải trừ được."

Mộc Phương Nhan cười lạnh: "Con đã gửi thư, báo cho tổ phụ rằng hôn ước này nhất định không thành. A gia nếu thật sự quan tâm con gái, xin hãy từ hôn này đi. Ta đây dù có chết cũng sẽ không gả cho người khác làm thiếp."

Mộc Hùng An lại lấy ra một phong thư. "Hai ngày trước ta đã nhận được thư của tổ phụ con. Tổ phụ con biết chuyến đi Trường An lần này của con chắc chắn sẽ không yên ổn, cũng biết cuộc hôn sự này sẽ có biến cố. Đây là thư ông ấy nhờ ta chuyển cho con, nói con xem thư rồi sẽ hiểu rõ mọi chuyện."

Mộc Phương Nhan nhìn phụ thân mình, cảm giác như trong tay ông ấy không phải bức thư, mà là bùa đòi mạng.

Nàng bất an hỏi: "Tổ phụ cũng tính ra con sẽ bị người ta ép gả làm thiếp sao?"

Mộc Hùng An lắc đầu. "Ta cũng không biết, tổ phụ con không nói cho ta quá trình cụ thể. Ông ấy chỉ dặn dò ta rằng cuộc hôn sự này nhất định phải thành, con dù thế nào cũng phải gả cho Triệu thế tử."

Mộc Phương Nhan lấy bức thư kia, mở ra xem. Từng câu từng chữ đều khiến nàng cảm thấy vô cùng bất lực.

Xem xong bức thư này, nàng trầm mặc.

Bùi thị lo lắng hỏi: "Trong thư nói gì vậy?"

Bà duỗi tay sang, muốn lấy bức thư, nhưng Mộc Phương Nhan lại tránh tay bà, thu bức thư lại.

Nàng chỉ lạnh lùng nói: "A gia, con sẽ không chấp nhận số phận."

Dứt lời, nàng xoay người bước ra ngoài. Mộc Hùng An vội vàng gọi nàng lại: "Tam nương, dù thế nào con cũng là đứa con mà ta và mẫu thân con yêu thương. Nếu có bất cứ khả năng nào, sao chúng ta lại đành lòng để con chịu ủy khuất?"

Mộc Phương Nhan không quay đầu lại, chỉ khựng lại một chút, rồi vội vàng rời đi.

Nàng vừa đi khuất, Bùi thị liền nổi giận. "Công công là có ý gì đây? Đây là muốn ép con gái ta đi làm thiếp sao? Dựa vào cái gì ông ấy chỉ dăm ba câu mà lại muốn hủy hoại tiền đồ của con gái ta! Ta nói cho chàng biết, chuyện này không đời nào! Cái tên họ Triệu đó muốn cưới công chúa thì cứ để hắn ta đi. Con gái ta cũng là kim chi ngọc diệp, nó từ nhỏ không ở cạnh chúng ta lớn lên, chàng và ta đã thua thiệt với nó rồi, chẳng lẽ muốn vì cái quẻ bói vớ vẩn của công công mà ép con gái đi tìm chết sao?"

Mộc Hùng An không nói gì. Bùi thị càng thêm buồn bực. "Lão Mộc, ta nói cho ông biết, ông mà ép con gái đi làm thiếp, ta đây sẽ... Ta đây sẽ mang con gái hòa ly với ông! Tự ông đi làm thiếp cho nhà họ Triệu đi!"

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc