Nữ Thiên Sư Thành Trường An

Chương 44: Tiến cung thôi

Trước Sau

break

Hôm nay trời nắng đẹp, ánh vàng rực rỡ chiếu khắp mặt đất, khiến ai nhìn thấy cũng cảm thấy vui vẻ, phấn khởi.

Con đường dần trở nên náo nhiệt. Người bán bánh, bán đồ ăn, bán cá, làm nghề nguội... đâu đâu cũng thấy người. Trước cửa hàng mứt kẹo, không ít người chen chúc xếp hàng mua đồ ăn vặt.

Sáng sớm, Tống Đạo Tuyển đã sai người lái xe tới cửa Mộc gia.

Mộc Phương Nhan đang định dẫn nha hoàn lên xe ngựa thì bị A Tầm ngăn lại. Gã ta cười nói: "Trong cung không phải nơi tầm thường, nha hoàn này không thể đi cùng được."

Tử La hơi thất vọng, nàng ấy còn tưởng hôm nay có thể vào cung xem náo nhiệt. Nàng đã cố ý thay bộ xiêm y đẹp nhất của mình.

Nàng ấy có chút buồn, bặm môi nhìn nương tử nhà mình. Mộc Phương Nhan an ủi nàng ấy: "Ngoan nào, ta về sẽ mang đồ ăn ngon cho ngươi nhé?"

Tử La lúc này mới hài lòng gật đầu, nhìn theo nương tử nhà nàng lên xe ngựa, đi về hướng hoàng cung.

Nào ngờ, Mộc Phương Nhan vừa lên xe đã thấy Tống Đạo Tuyển ngồi sẵn bên trong.

Tống Đạo Tuyển đang nhắm mắt dưỡng thần. Nghe thấy động tĩnh, hắn mở mắt ra, cười khanh khách đánh giá nàng: "Nương tử hôm nay ăn vận thế này, thật đáng yêu."

Mộc Phương Nhan hôm nay thay bộ áo váy màu thạch lựu. Trên áo thêu hình tiên tử ôm đào, trông vừa cát tường lại vừa vui mắt.

Chuyện muốn vào cung hôm nay, nàng vẫn chưa nói với người nhà. Nàng chỉ nói hôm nay muốn ra ngoài, thay Tống Đạo Tuyển làm một buổi pháp sự.

Bùi thị nghĩ đến việc nhận lễ tạ ơn hậu hĩnh như vậy từ Vinh Vương phủ, trong lòng vẫn thấy hơi chột dạ. Lần này nghe nói Mộc Phương Nhan cần ra ngoài giúp đỡ, sao bà lại không đồng ý cho được?

Bà thậm chí còn mong Mộc Phương Nhan làm chuyện trảm yêu trừ ma này thật nổi danh ở Trường An, để tất cả mọi người ở Trường An đều thấy con gái mình có bản lĩnh thế nào, khỏi phải ngày nào cũng xì xào bàn tán, nói con gái bà là ba cô sáu bà.

Mộc Phương Nhan không biết mẫu thân đang nghĩ gì trong lòng. Thấy mẫu thân không truy hỏi, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, nhìn thấy Tống Đạo Tuyển trên xe ngựa, nàng vẫn thấy hơi không được tự nhiên.

"ŧıểυ vương gia trăm công ngàn việc, sao ngươi còn có thời gian tự mình tới đón ta?"

Tống Đạo Tuyển lại nói: "Nương tử vì chuyện của ta mà bôn ba, ta sao có thể đứng ngoài cuộc cho đành? Tự mình tới đón ngươi, thế này mới hợp lễ nghĩa chứ."

Mộc Phương Nhan luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng quy củ lễ nghĩa ở Trường An thành thật sự quá nhiều, nàng cũng không rõ như vậy là có đúng hay không.

A Tầm ngồi bên ngoài nghe rõ mồn một. Trong lòng gã ta thầm cảm khái, ŧıểυ vương gia thật sự là bịa đặt lung tung, bắt nạt người ta từ nơi khác tới, không hiểu chuyện trong thành Trường An này.

Như những nhà đại môn đại hộ như bọn họ, mời đạo sĩ qua phủ trừ tà tránh tai gì đó, đời nào cần chủ nhân tự mình ra mặt?

Chẳng phải cứ sai một quản sự đi mời là xong sao?

Thậm chí, vị đạo sĩ kia đến phủ đi một vòng, chủ nhân còn chưa từng nhìn thấy mặt. Làm xong pháp sự là cầm tiền bạc rời đi ngay.

A Tầm càng thêm chắc chắn, ŧıểυ vương gia nhà gã ta đã động tâm tư với Mộc nương tử. Có thể thấy, màn kịch hôm nay nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt.

Chỉ tiếc, gã ta không vào được cung, chỉ có thể canh giữ ở cửa cung chờ tin tức. Gã ta cũng không biết Vương gia nhà gã ta sẽ dùng thủ đoạn gì để chặt đứt mối hôn sự này.

Mộc Phương Nhan ngồi cách hắn một chút, tựa vào cạnh cửa xe.

Tống Đạo Tuyển thấy vậy, thản nhiên nói:

"Nương tử cho ta trà bánh mấy hôm trước, ta về cùng phụ vương nhấm nháp rồi. Phụ hoàng ta cũng thích lắm. Không biết ngươi làm sao nghĩ ra phương thuốc chế trà này?"

Mộc Phương Nhan lễ phép nhưng xa cách, cười nói:

"Cũng không có gì đặc biệt. Ta ở trong núi bầu bạn với tổ phụ. Tổ phụ thân thể không khỏe, uống không quen loại trà thêm gia vị kia, vì thế ta liền nghĩ ra cách sao trà này. Tổ phụ uống xong rất thích, nên ta chế nhiều một chút để lại cho người. Ta tùy thân chỉ mang theo chút trà bánh này thôi. Kỹ thuật vụng về như vậy mà được Vương gia thích, là vinh hạnh của ta."

Thấy nàng lời nói lộ vẻ xa cách, Tống Đạo Tuyển cũng không nóng vội, chỉ cười cười rồi lại trò chuyện với nàng:

"Hôm nay trong cung có rất nhiều quý nữ. Ta đã mời cô cô trong cung Hoàng Hậu tới dẫn đường cho ngươi. Ngươi như gặp phải điều gì không tiện, cứ việc nói với nàng ấy. Ở trong cung có gì không ổn, nàng ấy sẽ lập tức báo cho ta, tuyệt đối không để ngươi chịu ủy khuất."

Mộc Phương Nhan lúc ấy không nghĩ kỹ ý tứ những lời này. Nàng chỉ cho rằng hắn lo lắng nàng không hiểu quy củ, va chạm quý nhân trong cung, vì thế nàng gật đầu bừa, đồng ý.

Xe ngựa lắc lư đi vào cửa thành, rồi tới cửa cung. Hai người lần lượt xuống xe. ŧıểυ thái giám canh giữ ở cửa lập tức tiến lên nghênh đón hai người vào cung.

Tống Đạo Tuyển đưa thẻ bài tiến cung cho thị vệ, nhưng thị vệ lại nhìn chằm chằm Mộc Phương Nhan, săm soi kỹ lưỡng.

Tống Đạo Tuyển ngăn ánh mắt hắn lại: "Đây là khách nhân bổn vương mời."

Gã thị vệ kia gật đầu, không hỏi thêm gì, cho phép bọn họ đi vào.

Nhưng không lâu sau khi bọn họ vào, Lệnh Hồ Kỳ cũng xuất hiện ở cửa cung.

Tuy nhiên, hôm nay hắn không làm nhiệm vụ canh gác mà là khách mời, đi cùng mẫu thân tới tham gia yến tiệc ngắm hoa của Hoàng Hậu nương nương.

Gã thị vệ ở cửa thành nhìn thấy hắn, lập tức kéo hắn sang một bên, thấp giọng nói:

"Hôm nay ta thấy Hoa Sơn quận vương cũng đưa Mộc tam nương nhà Mộc gia vào cung."

Lệnh Hồ Kỳ hơi kinh ngạc. Hai người đó làm sao lại có quan hệ với nhau?

Ngay sau đó, hắn lại nghĩ tới những lời đồn trong thành Trường An. Mấy hôm nay, trong nhà hắn cũng đang bàn tán chuyện này.

Người ta nói Mộc tam nương đi một chuyến Vinh Vương phủ, Hoa Sơn quận vương hôn mê mấy ngày chưa tỉnh lập tức tỉnh lại.

Ai cũng nói Mộc tam nương đi Vinh Vương phủ để đuổi quỷ. Nhưng Vinh Vương phủ không hề truyền ra lời nào như vậy, người khác cũng không tiện tự mình tới cửa dò hỏi.

Nhưng những người có tai mắt trong thành Trường An đều biết, sau đó Vinh Vương phủ đã tặng không ít lễ tạ ơn cho Mộc gia. Có thể thấy, chuyện này tám chín phần mười là thật.

Lệnh Hồ Kỳ đương nhiên nhớ rõ vị Mộc nương tử tự nhiên, hào phóng, bình tĩnh, thong dong ấy.

Lúc này nghe nói nàng vào cung, hắn hơi kinh ngạc.

Dựa theo thân phận của nàng, nàng không đủ tư cách để vào yến hội như vậy.

Khách mời của Hoàng Hậu nương nương đều là gia quyến quan lại từ tam phẩm trở lên.

Phụ thân nàng chẳng qua là một lục phẩm giáo úy bình thường, đến tư cách đứng gác ở cửa thành này còn không có.

Gã thị vệ kia thấy hắn im lặng, bèn nói thêm một câu:

"Ta thấy Hoa Sơn quận vương dường như có gì đó khác lạ với Mộc nương tử. Hơn nữa những lời đồn bên ngoài, rồi chuyện xảy ra trước đó, ngươi nói xem bọn họ có làm ra chuyện gì đó trong yến hội không?"

Chuyện Hoa Sơn quận vương xảy ra chuyện, trong cung quả thực có lời đồn về ma quỷ. Nhưng chuyện này chỉ là tin đồn vô căn cứ, mọi người chỉ nghe cho vui.

Hiện giờ không có lý do gì, Hoa Sơn quận vương lại đưa Mộc nương tử biết bắt quỷ vào cung, thật đáng để người ta suy nghĩ.

Lệnh Hồ Kỳ làm việc ở Tĩnh An Tư, nơi phụ trách trị an Trường An. Phụ thân hắn là Binh Bộ thị lang, tổ phụ hắn là Thừa Viễn bá. Bản thân hắn vốn là thế gia hào môn, cho nên mới có tư cách vào dự tiệc này.

Hắn không có giao thiệp gì với Hoa Sơn quận vương, nhưng hắn biết Hoa Sơn quận vương là kẻ tiếu diện hổ, làm việc gì cũng luôn có mục đích.

Hắn chỉ sợ Mộc tam nương kia hoàn toàn không biết gì cả, bị Hoa Sơn quận vương lợi dụng, đến lúc đó không thể vãn hồi.

Trong cung này không thể so với những nơi khác. Dù là chuyện nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi cũng có thể khiến người ta mất đầu.

Lệnh Hồ Kỳ vỗ vai đồng liêu, nói hắn đã biết rồi, rồi đi theo sau mẫu thân vào cửa cung. Vừa tới yến tiệc ngắm hoa, ánh mắt hắn đã bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Mộc Phương Nhan.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc