Cố Niên có chút lo lắng, nói: “ŧıểυ vương gia, chúng ta thu gom nhiều lương thực như vậy, tin tức chắc chắn sẽ lộ ra ngoài. Ngay cả bên trên cũng thế, nếu thánh nhân nghi ngờ thì…”
Tống Đạo Tuyển khẽ cười: “Chuyện thu gom lương thực, bổn vương chưa từng giấu được thánh nhân đâu. Lần này phụng huyện xảy ra chuyện lớn như vậy, thánh nhân đã sớm muốn chỉnh đốn đám tham quan ô lại ở Giang Nam đạo rồi. Nhưng trước hết, phải bảo vệ bá tánh, tránh để bọn họ bị quan lại ép buộc mà tạo phản. Vậy nên, ta thay thánh nhân thu gom tiền bạc lương thực, còn thánh nhân thì dùng quyền lực để trấn áp đám tham quan kia.”
Tống Đạo Tuyển thân là hoàng tộc, dù phụ thân hắn chỉ là ŧıểυ đệ của thánh nhân, nhưng tình cảm hoàng gia vốn mỏng như giấy. Dù thánh nhân có thương phụ thân hắn đến đâu, chỉ cần phụ thân có chút hành động vượt rào, thánh nhân cũng sẽ không ngần ngại xuống tay, thậm chí lấy luôn mạng.
Bởi vậy, phụ thân hắn không dính dáng gì đến chính quyền, chỉ chuyên tâm đọc sách dạy người, lui tới toàn văn nhân thi sĩ.
Riêng Tống Đạo Tuyển lại khác. Hắn trời sinh mê tiền, thấy rõ bao nhiêu nhà quyền quý ngoài mặt vẻ vang mà trong nhà nợ nần chồng chất, chỉ vì muốn giữ thể diện mà phải vay mượn khắp nơi.
Theo hắn, thương nhân vận chuyển hàng hóa, thúc đẩy kinh tế thiên hạ, tác dụng không nhỏ. Nếu không thể nắm quyền, vậy thì nắm tiền cũng chẳng kém gì. Quyền lực mà không có tiền, chẳng khác nào căn nhà thiếu nền móng, không thể vững bền.
Trên đời này, bất kể ai nắm quyền, chỉ cần hắn không tạo phản, chỉ cần kinh doanh đúng mực, hắn sẽ mãi hưởng vinh hoa phú quý.
Cố Niên nghe hắn nói vậy, trong lòng lập tức yên tâm hẳn.
Hiện giờ, lương thực ở Giang Nam đạo, thậm chí các vùng lân cận đều đã nằm trong tay bọn họ. Đám thương gia Giang Nam nếu muốn nâng giá lương thực, hoặc nhân cơ hội ép bá tánh bán ruộng, khiến dân chúng lâm vào cảnh không nhà cửa, thì mọi chuyện đều không qua được mắt bọn họ.
Những việc này tự nhiên sẽ do thánh nhân và quan lại xử lý, việc của bọn họ là phối hợp trấn an bá tánh, đồng thời tranh thủ chiếm lấy thị trường của đám thương nhân Giang Nam.
Tống Đạo Tuyển bàn xong mọi chuyện liền hồi phủ. Hiện tại hắn chỉ mong ngày Hoàng hậu mở yến ngắm hoa mau tới.
Mộc Hùng An từ nha môn về nhà, sắc mặt cũng không mấy tươi tắn. Định thúc thấy vậy lo lắng hỏi: “Lão gia, xảy ra chuyện gì không ổn sao?”
Mộc Hùng An liếc ông một cái, khẽ cười: “Không có gì, phu nhân đã về chưa?”
Ông không muốn nói nhiều, Định thúc cũng không dám hỏi tiếp. Lúc này, Mộc Phương Nhan từ trong phòng đi ra, thấy phụ thân liền cười đón: “A gia đã về rồi, đói bụng chưa? Phòng bếp có làm chút điểm tâm, ngài ăn lót dạ trước, chờ mẫu thân và mọi người về rồi cùng dùng cơm.”
Mộc Hùng An nhìn nữ nhi hiểu chuyện như vậy, tâm trạng cũng dịu đi nhiều, vui vẻ ngồi xuống phòng khách để nàng pha trà.
Ông nghĩ, mấy chuyện nhỏ nhặt này cũng không đáng để tâm, dù sao mình cũng chỉ là người mới tới, làm việc dưới quyền người khác thì ai mà chẳng phải chịu chút ấm ức? Qua thời gian rồi sẽ ổn thôi.
Ai ngờ Bùi thị vừa về tới, sắc mặt cũng không khá gì hơn. Cả nhà lặng lẽ ăn xong bữa tối, Mộc Tử Nham được nha hoàn dẫn đi chơi, hai phu thê đóng cửa nói chuyện riêng.
Mộc Phương Nhan gọi nhị ca lại: “Nhị ca, hôm nay ta mới được một nghiên mực, huynh rảnh thì xem giúp ta một chút nhé?”
Mộc Lâm Trí có vẻ không vui, hắn biết muội muội từ khi về đạo quán trở nên nhạy cảm, chắc chắn đã nhận ra điều gì, nhưng hắn không muốn nói, bèn viện cớ: “Ta còn phải làm một thiên văn chương, cảm hứng đang tới, nếu không viết ngay thì lát nữa sẽ quên mất, lần sau hãy xem đi.”
Mộc Phương Nhan chặn đường, nhị ca nàng tuy là người đọc sách, vóc dáng cao nhưng lại gầy, da trắng nõn, không rắn rỏi như đại ca. Thế nên nàng chẳng sợ hắn chút nào.
“Vậy càng hay, nhị ca vừa vặn dùng thử nghiên mực mới của ta, biết đâu sẽ viết ra được bài văn tuyệt tác.”
Mộc Lâm Trí còn định từ chối, Mộc Phương Nhan đã kéo thẳng vào phòng mình.
Mộc Lâm Trí cười khổ, bị ép phải vào phòng nàng.
Trong phòng, Tử La đang dọn dẹp, cầm chổi lông gà. Thấy Nhị Lang vào, nàng không nhịn được hỏi: “Nhị Lang không cần ôn bài sao? Sắp khoa khảo rồi mà.”
Mộc Phương Nhan nói: “Ngươi ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn nói với nhị ca.”
Tử La thấy có gì đó là lạ, nhưng nương tử không cho hỏi thì nàng cũng không dám hỏi.
Nàng cầm chổi lông gà đi ra, còn cẩn thận đóng cửa lại, rồi đứng ngoài sân chơi chổi, thỉnh thoảng liếc vào phòng đề phòng người khác vào quấy rầy.
“Nhị ca đã vào phòng ta thì đừng giấu nữa, hôm nay huynh cùng mẫu thân ra ngoài thăm bạn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mộc Phương Nhan đi thẳng vào vấn đề.
Mộc Lâm Trí vẫn cố cãi: “Muội lại nói bậy gì đó, ta với mẫu thân chỉ đi thăm bạn về, có chuyện gì đâu? Có thiếu tay thiếu chân gì không? Hay là bị thương tích gì? Muội ngày nào cũng lo chuyện bao đồng, sao không học các ŧıểυ nương tử khác thêu hoa, vẽ bướm cho khuây khỏa! Rảnh quá thì đọc thêm nữ giới đi.”
Mộc Phương Nhan cười như không cười, quan sát hắn từ đầu đến chân, chậm rãi nói: “Lúc huynh ra cửa, áo quần còn sạch sẽ, nhưng lúc về lại dính một vệt mực. Nhị ca là người đọc sách, luôn chú trọng sạch sẽ, sao lại để dính mực như vậy?”
“Chuyện nhỏ thôi mà! Chẳng qua ở nhà người ta xem văn chương, sơ ý dính tí mực, có gì to tát đâu, muội làm gì mà nghiêm trọng thế.”
Mộc Lâm Trí không tin muội muội mình có thể đoán ra chuyện gì lớn.
Mộc Phương Nhan nói tiếp: “Hôm nay mẫu thân đưa huynh đi bái phỏng là tìm phu quân của bạn thân mẫu thân, là La tư nghiệp của Quốc Tử Giám. Ta từng cho người tìm hiểu qua, vị La tư nghiệp này tuy hơi cổ hủ nhưng học vấn rất cao, nếu huynh được ông ấy chỉ điểm, kỳ này khoa khảo chắc chắn có tên bảng vàng.”
“Nhưng vừa rồi hai người đi về, không chỉ áo dính mực mà sắc mặt cũng không tốt, rõ ràng chuyến thăm không vui.”
“Tính tình mẫu thân, chuyện liên quan đến tiền đồ của huynh, nhất định sẽ nói năng hòa nhã, chẳng bao giờ tranh cãi với ai, trừ phi có chuyện gì khiến hai người không thoải mái. Ta nghĩ mãi, chỉ sợ chuyện này có liên quan đến ta, nên huynh về cũng không dám nói trước mặt ta, đúng không?”
Mộc Lâm Trí trừng mắt nhìn nàng, dù là thiếu niên có tú tài, thì cũng chỉ là một đứa trẻ, làm sao giấu được tâm sự.
“Muội làm sao biết!”
“Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì mà hai người không vui?”
Trong phòng, Bùi thị đang oán trách với trượng phu: “Ta còn coi Tần nương là bạn tốt, nghĩ phu thê bọn họ hiền lành, La tư nghiệp càng là người quân tử. Vậy mà hôm nay gặp, mới biết cũng chỉ là hủ nho ngu ngốc. Thế mà lại tin mấy lời đồn nhảm bên ngoài, nói nữ nhi nhà ta là loại lắm chuyện. Nhà người ta còn khinh thường không muốn qua lại. Ta không tin Tần nương không biết, tam nương nhà ta linh nghiệm thế nào, đến ŧıểυ quận vương còn mang lễ tới tạ.”