Thu Thủy Các là cờ xã nổi danh trong thành Trường An, rất nhiều văn nhân nhã sĩ, học sinh thường xuyên lui tới nơi này chơi cờ kết bạn.
Ở Trường An, nữ tử cũng không bị ràng buộc quá nghiêm ngặt, nên trong cờ xã cũng không thiếu ŧıểυ nương tử giả nam trang tới vui chơi.
Mộc Phương Nhan cũng thay đổi trang phục, vừa bước vào đại môn đã thấy có người đang đánh cờ ở đại đường.
Rất nhiều người vây quanh hai người chơi cờ kia, ai nấy đều hồi hộp tò mò, xem rốt cuộc ai sẽ thắng.
Mộc Phương Nhan nhìn một lát, vốn không thấy hứng thú với cờ, bèn chuyển sang hỏi một người hầu trà: “Xin hỏi, hôm nay Định Quốc Công phủ thế tử có đến không?”
Người hầu trà ánh mắt lóe lên, cúi đầu khom lưng, chỉ về phía lầu hai bên trái, chỗ Trúc Gian vắng vẻ: “Triệu thế tử đang ở trên lầu cùng đám người, ŧıểυ nương tử chỉ cần lên đó là gặp.”
Mộc Phương Nhan nghe vậy mỉm cười, vội vàng bước lên lầu.
Người hầu trà vừa chỉ đường cho nàng xong, liền quay người, gật đầu với một nam tử ở phòng trà khác – chính là A Tầm.
A Tầm thấy Mộc Phương Nhan vào Trúc Gian, lập tức quay đầu báo với quận vương nhà mình: “Vương gia, theo phân phó của ngài, đã dẫn người tới gian của Liễu Văn Ninh.”
Tống Đạo Tuyển vừa lòng uống một ngụm trà, vừa rồi Mộc Phương Nhan vừa vào cửa, hắn đã nhìn thấy.
Không cần nghĩ cũng biết, nữ nhân này nhất định là tới tìm Triệu Sanh. Hắn suy nghĩ một lát, nhìn về phía Trúc Gian của Liễu Văn Ninh, quyết định lại tác hợp đôi này một phen.
A Tầm nghi hoặc: “Vương gia, ŧıểυ nhân không hiểu, Trường An bao nhiêu người, sao ngài cứ phải tác hợp Liễu Văn Ninh với Mộc ŧıểυ nương tử?”
Tống Đạo Tuyển cười: “Đương nhiên là vì, hai người đó đều là những kẻ ta ghét nhất.”
Hắn chán ghét Liễu Văn Ninh, bởi cảm thấy người này quá hoàn hảo, lại giả dối.
Y là con trai của Quốc Tử Giám tế tửu, tuổi trẻ, tướng mạo đường đường, nhân phẩm xuất chúng, cùng Triệu Sanh đều là đại tài tử nổi tiếng Trường An.
Nhưng so với Triệu Sanh, Tống Đạo Tuyển lại cảm thấy Liễu Văn Ninh quá giả tạo, đối trên thì kính trọng trưởng bối, đối dưới thì yêu thương huynh đệ tỷ muội, thậm chí ăn mày ven đường cũng từng được hắn cứu giúp.
Nhưng Tống Đạo Tuyển giao thiệp với tiền bạc nhiều năm, hiểu rõ nhất vẫn là lòng người – những kẻ càng hoàn mỹ bên ngoài, trong xương cốt lại càng nguy hiểm khó lường.
Chỉ cần là người, nhất định phải có khuyết điểm!
A Tầm nhìn quận vương nhà mình: “Vương gia, Liễu Đại Lang nếu thật là ngụy quân tử, vậy chúng ta làm thế này, chẳng phải đẩy Mộc gia ŧıểυ nương tử vào hố lửa sao?”
Tống Đạo Tuyển dừng một chút, hừ nhẹ: “Hai người đó, một kẻ giả thần giả quỷ, một kẻ ra vẻ đạo mạo, kết lại chẳng phải là tuyệt phối?”
A Tầm nghe vậy, tất nhiên không dám phản bác, chỉ còn biết khen Vương gia anh minh.
Mộc Phương Nhan vén màn trúc bước vào, vừa liếc mắt đã thấy dung mạo tuấn tú của Liễu Văn Ninh, đúng là một công tử phong nhã, môi hồng răng trắng, dung mạo thanh tú, trong xương cốt toát ra khí chất thư sinh, vừa nhìn đã biết là người đọc sách.
Nàng bị đối phương làm cho kinh diễm, đứng ngẩn người.
Gã sai vặt bên cạnh Liễu Văn Ninh thấy vậy, lập tức quát: “Ngươi là ŧıểυ nương tử nhà ai, sao lại tự tiện vào phòng người khác?”
Mộc Phương Nhan nhìn Liễu Văn Ninh, ngắm kỹ tướng mạo, hơi nghi hoặc hỏi: “Xin hỏi các hạ, có phải là Triệu Sanh?”
Liễu Văn Ninh nghe vậy, nhíu mày: “Nương tử nhận nhầm người rồi, đây là cờ xã, nơi tụ họp của văn nhân nhã sĩ, không phải chỗ ŧıểυ nương tử nên tới.”
Nhìn bộ dạng đại nam tử chủ nghĩa này, Mộc Phương Nhan thu lại nụ cười, không muốn dây dưa, vừa định rời đi thì phía sau đã có người cười nói:
“Bổn vương đã nói, hôm nay sao không thấy Liễu lang quân ở Quốc Tử Giám, hóa ra hôm nay lại có giai nhân tới đây.”