Y phục của Mai Cửu hôm nay khác hẳn so với ngày hôm qua. Chẳng những không còn hoa lệ, lại còn thắt thêm đai lưng, khiến đường cong thân thể lộ rõ mười phần.
Tình cảnh này là sao? Dù Mai Cửu chẳng thông thạo quy củ hào môn, song cũng cảm thấy kỳ lạ. Nàng bèn hỏi: "Văn Thúy, sao lại ăn vận như thế này?"
"Đây là quy củ." Văn Thúy trả lời gọn lỏn.
Bị gạt phắt đi, nên Mai Cửu cũng không dám hỏi thêm nữa.
Cả đường đi im lặng cho đến khi đến cửa Ngọc Vi Cư, Văn Thúy đỡ Mai Cửu lên xe rồi mới nói: "Nếu nương tử mệt mỏi, xin cứ chợp mắt, đến nơi nô tì sẽ bẩm báo."
"Được." Mai Cửu như được ân xá, tựa vào thành xe nhắm mắt lại.
Đợi Mai Như Diễm lên xe xong, cỗ xe mới từ từ chuyển bánh.
Xe đi êm ái, lắc lư nhẹ nhàng khiến Mai Cửu chẳng mấy chốc đã thiếp đi.
Mai Như Diễm khẽ hỏi Văn Thúy: "Chị ấy bị mệt à?"
Văn Thúy lắc đầu, thì thầm: "Chỉ là đêm qua không ngủ ngon mà thôi."
Mai Cửu vốn tính nhút nhát, trước mặt người khác luôn tỏ ra yếu đuối ít lời. Hôm qua bỗng nhiên lời lẽ sắc bén, khiến Mai Như Diễm lấy làm lạ. Giờ thấy nàng trở lại dáng vẻ như trước, lòng ả ta chẳng hiểu sao lại thấy an ổn hơn.
Có lẽ, Mai Cửu như thế này sẽ dễ bề sai khiến hơn.
Xe ngựa thong thả tiến bước, chừng một tuần trà thì dừng lại.
Văn Thúy khẽ lay: "Nương tử, đến nơi rồi."
"Hửm?" Mai Cửu mở mắt.
Văn Thúy lấy từ tay áo ra một lọ nhỏ, mở nắp đưa qua mũi Mai Cửu. Mùi hương nồng nặc khiến nàng hắt hơi một cái. Luồng khí mát lạnh từ mũi xộc lên óc, nàng bỗng tỉnh táo hẳn.
Phủ họ Mai rộng lớn, song chẳng có công trình nào tinh xảo, ngay cả nơi ở của gia chủ và các bậc trưởng lão cũng chỉ là nhà ngói tường gạch, giản dị vô cùng.
Vừa xuống xe, mọi người đã thấy dưới mái hiên nhà chính có một thiếu niên trang phục lộng lẫy, dáng người cao ráo đứng thẳng. Thiếu niên độ mười bảy, mười tám, lá phong đỏ thắm soi bóng bên gương mặt trắng ngần, đôi mắt sáng ngời, phong thái thanh tao.
An Cửu vừa tỉnh giấc, thấy cảnh ấy liền tấm tắc: "Thật là mặt người dạ thú!"
Mai Cửu khẽ cau mày, thầm nhủ: "Cô không thể nói lời nào dễ nghe hơn sao?"
An Cửu ngáp dài: "Lời tôi nói hôm qua chẳng phải dễ nghe lắm rồi sao? Lão phu nhân nghe xong còn xúc động đến ngất đi."
"Là bị cô chọc tức đấy." Mai Cửu nhắc nhở.
An Cửu đáp: "Hôm qua đã nói rồi, cô không cần nhắc lại, tôi đâu phải người hay quên! Cô không nhận ra đó là lời nói đùa sao?"
Đùa cợt về người thân khiến Mai Cửu không vui: "Có gì đáng cười đâu!"
"Vậy là cô không có óc hài hước rồi." An Cửu kết luận, rồi nhìn qua mắt Mai Cửu thấy thiếu niên kia đang tiến đến, liền tự động chuyển sang chế độ hóng hớt.
Thiếu niên tuấn tú, khí khái hừng hực, dừng bước trước mặt Mai Cửu. Dáng người cao lớn tạo áp lực mạnh mẽ, khiến Mai Cửu gần như ngừng thở. Rồi thiếu niên nở nụ cười rạng rỡ, khiến tim nàng lại đập dồn.
Nhịp tim bất thường khiến An Cửu muốn phát điên. Cảm giác này còn kích thích hơn cả lúc cô buộc dây thừng với đường kính một centimet vào người rồi nhảy từ tầng ba mươi xuống!
"Thập Tứ nương Như Tuyết." Chàng trai mỉm cười rồi nhìn sang Mai Như Diễm: "Thập Ngũ nương Như Diễm, ta đoán không sai chứ?"
"Anh là ai?" Mai Như Diễm không đáp mà hỏi ngược.
Chàng trai ôn tồn đáp: "Tính ra, ta là anh họ của các nàng. Ta họ Mạc, tên Nhiễm, tự Tư Quy."
Văn Bích và Văn Thúy khẽ khom mình: "Bái kiến lang quân."
"Nhà ta chẳng phải không gả con gái ra ngoài đó sao? Sao lại có anh họ?" Mai Cửu thắc mắc.
Mạc Tư Quy nhìn Mai Cửu đăm đăm, đôi mắt phượng long lanh ý cười: "Mọi chuyện đều có ngoại lệ mà."
"Quyến rũ." An Cửu nhìn Mạc Tư Quy chằm chằm qua đôi mắt của Mai Cửu: "Quyến rũ trắng trợn! Gã thiếu niên này thật là phong lưu, phóng đãng!"
Lời lẽ thẳng thừng khiến Mai Cửu đỏ mặt, cúi đầu chẳng dám nhìn thẳng Mạc Tư Quy. Trong lòng nàng thấy An Cửu nói rất đúng, đàn ông mới gặp đã liếc mắt đưa tình, thật là lỗ mãng.
Hai người lần đầu đồng quan điểm, Mai Cửu rất đỗi vui mừng, nhưng không ngờ An Cửu lại thở dài một tiếng: "Thích quá."
Thích hành hạ loại người này lắm!
An Cửu đang cố gắng đóng vai "sói đội lốt bà ngoại" hòa ái dễ gần, vì sợ Mai Cửu cho rằng sở thích của mình quá bạo lực nên đành nuốt xuống mấy chữ sau.
Miệng thì nói thích, nhưng tâm trạng lại chẳng hề gợn sóng, khiến Mai Cửu giật mình thốt lên: "Hả?"
Mạc Tư Quy ngạc nhiên: "Em họ?"
"A, tôi... tôi..." Mai Cửu muốn thốt lên điều gì, song đầu óc rối bời, bèn lúng túng đáp: "Không có chi, không có chi."
Mạc Tư Quy tỏ vẻ thấu hiểu, các cô nương lần đầu gặp hắn đều e thẹn như thế. Ôi chao! Đều tại quá tuấn tú mà ra, nhan sắc trời ban thật là phiền phức. Hắn rút cây quạt xếp từ tay áo, "xoẹt" một tiếng mở ra, che giấu nụ cười đắc ý.
Mai Như Diễm nhìn hai người qua lại, khẽ nhếch mép, tỏ vẻ đã hiểu.
Mạc Tư Quy điều chỉnh lại cảm xúc, cất quạt, đổi sang vẻ mặt nghiêm nghị, khẽ ho một tiếng: "Các vị trưởng lão vẫn chưa tới, hai em hãy đến sảnh bên ngồi chờ một lát."
Một người ngoài khác họ lại làm chủ, thật kỳ quái. Mai Như Diễm liếc nhìn Văn Bích.
Văn Bích cụp mắt xuống, cứ như Mạc Tư Quy không hiện diện: "Thưa cô, thân mẫu của công tử đã sớm qua đời, công tử vẫn luôn sống ở phủ họ Mai, cũng như con cháu trong nhà vậy."
Mai Cửu lén nhìn sắc mặt Mạc Tư Quy, thấy hắn không hề biến sắc, thầm nghĩ, bị người ta giới thiệu như thế ngay trước mặt hẳn là khó chịu lắm?
An Cửu khịt mũi: "Xì, lo bò trắng răng."
Mai Cửu tưởng nàng đang ghen, vội vàng giải thích: "Tôi, tôi không có ý gì với chàng ấy."
"Liên quan gì đến tôi?" An Cửu ngừng giây lát, chợt nhớ ra mình có thể cảm nhận được xúc giác của Mai Cửu: "Không đúng, có liên quan! Cô chớ có xảy ra chuyện gì với anh ta, nếu không tôi sẽ xử lý đôi gian phu dâm phụ hai người."
Nghe những lời độc địa ấy, Mai Cửu càng tin rằng cô đang ghen, nên hiểu ý mà đảm bảo: "Sẽ không, sẽ không đâu."
An Cửu hài lòng ừ một tiếng.
Ngồi trong sảnh bên được một lúc, có gia nhân vào báo:
"Gia chủ và năm vị trưởng lão sắp đến."
Mạc Tư Quy đứng dậy: "Hai em cùng ra nghênh đón nhé."
Hai người ưng thuận, theo hắn ra khỏi sảnh, đứng bên cạnh bậc thềm chính đường để đón tiếp những người nắm quyền trong gia tộc.
Chốc lát sau, Mai Cửu thấy một đám đông vây quanh năm vị lão ông tóc bạc và một người trung niên. Cả sáu người đều mặc áo vải đơn sơ, người trung niên cầm quạt lông, đầu đội khăn xếp, diện mạo gầy gò thanh tú, nét mặt hiền hòa tự tại, thật có phong thái ẩn sĩ.
Mấy vị lão ông trông đều đã ngoài lục tuần, nhưng bước đi vẫn nhanh nhẹn, dẻo dai.
Người trung niên đi đến trước mặt Mai Cửu và mọi người, liếc nhìn qua rồi bước thẳng vào nhà.
Mạc Tư Quy khẽ thở dài, vị lão ông đi cuối cùng giơ gậy gõ vào đầu hắn: "Tuổi còn nhỏ, thở dài cái gì!"
Mạc Tư Quy chẳng những không nghe lời, còn cười hì hì:
"Ngài cũng có què đâu, sao lại chống gậy!"
Lão ông trừng mắt nhìn hắn: "Ranh con! Ngày mai rồi biết tay!"
"Cứ việc đến đây!" Mạc Tư Quy chẳng hề sợ hãi.
Khi mọi người đã vào nhà, Mạc Tư Quy thấy Mai Cửu mặt mày tái nhợt: "Đừng sợ, chỉ là mấy lão già quái gở thôi."
Mai Cửu chẳng nghe thấy Mạc Tư Quy nói gì, đầu óc nàng chỉ toàn tiếng của An Cửu: "Có phải rất mệt không? Rất muốn ngủ phải không? Nghĩ đến chiếc giường êm ái của cô mà xem, nằm lên đó thật thoải mái, có phải cảm thấy không thể chịu đựng nổi không? Hay là cô ngủ trước đi, để tôi thay thế..."