Trương Thanh Vân dừng xe ở cục cảnh sát, Ninh Tây lấy điện thoại di động ra gọi cho Thường Thời Quy một cú điện thoại.
Thời Quy...
Ninh Tây nghiêng đầu nhìn cục cảnh sát, bên trên có ngọn cờ đang tung bay.
Em hôm nay đã quyết định, vốn là nghĩ sang năm sau mới làm .
Còn hơn hai tháng nữa là tết, cô muốn cùng Thường Thời Quy trải qua một cái tết ấm áp với nhau, bởi vì đã lâu rồi cô không được hưởng không khí ngày Tết Trung Quốc.
Nhưng kế hoạch này chỉ có nước tan vỡ. Cô biết rõ chỉ cần mình bước chân vào cửa chính cục cảnh sát, chuyện sẽ truyền ra ngoài ngay lập tức. Địa vị Thường gia như vậy, làm sao có thể chấp nhận cho một người phụ nữ như cô vào cửa?
Nhưng thế cũng tốt, có một số việc... Sớm muộn gì cũng phải đau một hồi.
Tây Tây, em ở đâu?
Thường Thời Quy nghe giọng nói của Ninh Tây có chút lưỡng lự, vội vàng đứng lên đẩy cửa phòng họp đi ra, bỏ mặc mấy người quản lý ngơ ngác nhìn nhau trong phòng họp, đi ra ngoài hành lang, Tây Tây?
Em ở cục cảnh sát.
Ninh Tây miễn cưỡng cười cười, nhưng nụ cười tươi tắn này lọt vào mắt của Triệu Hồng, khó coi đến cực điểm.
Em...
Thường Thời Quy đột nhiên nghĩ cái gì, nắm chặt di động,
Mặc kệ em muốn làm gì, anh cũng sẽ giúp em.
Cảm ơn anh,
Ninh Tây ngửa đầu tựa lên ghế,
Thời Quy, cảm ơn anh.
Ninh Tây cúp điện thoại di động, nhắm lại mắt, lúc mở mắt ra, đáy mắt bình tĩnh:
Triệu tỷ, bắt đầu quay thôi.
Triệu Hồng có chút lo lắng:
Em tốt chứ?
Rất tốt, cảm ơn chị.
Ninh Tây từ trong túi lấy ra một cái kính râm đeo lên, sau đó mở cửa xe đi ra ngoài.
Mỗi bước đi của Ninh Tây là một bước nặng nề, nhưng không hề mất đi kiên định, cũng tuyệt đối không quay đầu. Nhìn bóng lưng của cô, Trương Thanh Vân đột nhiên nhớ tới, lần đầu tiên đem Ninh Tây đi gặp giám đốc, Ninh Tây cũng giống như bây giờ, mỗi một bước chân đều kiên định nhưng nặng nề như thế.
Cục trưởng cục cảnh sát Đông nam gần nhất tâm tình rất tốt, bởi vì bọn họ vừa mới phá được một vụ án, đem người xấu tống vào tù, người chết ở trên trời cũng được ăn ủi phần nào.
Nhưng tâm tình tốt của ông ta chưa được bao lâu thì rất nhanh bị đánh vỡ, vì có cấp dưới đến báo cáo có người nhà bị hại cầm chứng cứ đến báo án, án tử này còn xảy ra tám năm trước, nguyên nhân được xác định là chết do nhảy lầu tự sát.
Vụ án tự sát từ tám năm trước?!
Cục trưởng sắc mặt tối lại, vụ án cách đây tám năm, cho dù điều tra cũng không dễ dàng,
Đối phương có chứng cớ chứng minh không phải là tự sát mà là bị giết không?
Nhân viên cảnh sát gật đầu:
Người đến báo án đem theo chứng cứ tới, em đã xem qua, quả thực cái chết của nạn nhân có nhiều khả nghi không phải là tự sát.
Cục trưởng nghe nói như thế, trầm tư một phút đồng hồ, sau đó cắn răng gật đầu nói:
Đã có điểm đáng hoài nghi, vậy chúng ta lật lại vụ án.
Vụ án khó, cũng muốn phải tra, cho dù không trả ra thì ít nhất cũng không phụ bộ cảnh phục mặc trên người.
Người báo án còn ở đây không, tôi nói chuyện với người đó một chút,
Cục trưởng từ trên bàn công tác đứng lên, cầm lấy trên mũ cảnh sát mang lên đầu.
Nhân viên cảnh sát thấy vậy cũng ra theo, nhưng không nói gì thêm, cũng không nói người đến báo án là một nữ diễn viên đang nổi tiếng.
Cục trưởng đi đến khu làm việc, phát hiện mấy đồng nghiệp trong cục có vẻ hóng hớt hơn thường ngày, cục trưởng thấy lạ, dù sao ngày nào cũng có người đến báo án, có gì để mọi người phải bận tâm tới như thế. Ông nhíu nhíu mày, hỏi một người đang đứng bên cạnh,
Người mới tới báo án đang ở đâu?
Nhân viên cảnh sát hạ giọng nói:
Ở trong phòng làm việc của Vương tỷ ạ.
Cục trưởng đẩy cửa phòng làm việc của Vương tỷ ra, đập vào mắt là,một cô gái trẻ ăn mặc đẹp, có vẻ đồ đắt tiền, mang kính đen, nhìn giống như lầ một nhân vật trong giới thượng lưu hơn là người nhà nạn nhân đến báo án.
Thấy cục trưởng đi vào, Vương tỷ thở phào nhẹ nhõm, đứng lên nói:
Cục trưởng, đây là người tới báo án, Ninh Tây.
Ninh Tây lấy mắt kính xuống, cục trưởng mới chú ý tới hốc mắt cô gái đối diện đỏ lên, bắt tay đối phương,
Ninh tiểu thư, xin chào.
Nhân viên cảnh sát thấy cục trưởng lạnh nhạt như vậy, hoài nghi chắc ông ấy căn bản không biết rõ người trước mắt này là ai.
Chào ông,
Ninh Tây phát hiện cục trưởng này là người rất nghiêm cẩn, không nhiều lời đi thẳng vào chuyện chính, trần thuật lại những điểm hoài nghi trong cái chết của mẹ mình.
Những chứng cứ Ninh tiểu thư cung cấp rất quan trọng, chỉ là vì sao cách nhiều năm như vậy cô mới đến báo án, nên biết...
Cục trưởng không nói thẳng, thời gian vụ án xảy ra càng lâu, lại càng khó khăn trong việc điều tra, hiện tại dù có thể chứng minh người chết năm đó không phải là tự sát mà là bị giết, muốn tra rõ hung thủ, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Sáu năm trước tôi từng tới báo án, nhưng chứng cớ không đủ, không thể lập án,
Ninh Tây biết ý tứ của cục trưởng, nói:
Tôi biết việc này hết sức khó khăn, nhưng mà...
Nói đến đây, Ninh Tây đã nghẹn ngào, chỉ có thể đứng dậy cúi người trước mặt cục trưởng tỏ ý nhờ cậy.
Có nhân viên cảnh sát nhìn thấy Ninh Tây như vậy, lập tức khó chịu. Bởi vì anh ta cũng là fan của Ninh Tây, hiện tại nhìn thấy nữ thần có bộ dáng như thế này, sao có thể không khó chịu?
Ninh tiểu thư, cô yên tâm, án tử tám năm trước của mẹ cô chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc cẩn thận điều tra lại,, sẽ cố gắng hết sức để không cho làm cho cô thất vọng.
Cục trưởng vội vàng tránh đi cái cúi người của Ninh Tây, dưới đáy lòng thở dài một hơi.
Vì nghi ngờ cái chết của mẹ, bôn ba nhiều năm như vậy để thu thập chứng cứ, mà bản thân chỉ là một cô gái nhỏ, lòng hiếu thảo này, hiếm có.
Chờ Ninh Tây rời đi, nhân viên cảnh sát ghi chép thông tin mới hỏi cục trưởng:
Cục trưởng, sếp không biết Ninh Tây kia là ai sao?
Là ai?
Cô ấy hiện naylà nữ diễn viên rất nổi gần đây, cô ấy không chỉ nổi ở trong nước, thậm chí ở nước ngoài cũng không ít người chú ý, chỉ cần án tử này được lập án,sẽ khiến truyền thông cú ý đến, ám lực tạo ra cho cục cảnh sát chúng ta cũng không nhỏ đâu...
Cục trưởng sững sờ, một hồi lâu sau mới nói:
Bất kể cô ấy là ai, đến đây báo án thì đó là người thân của nạn nhân, không có ai là minh tinh.
Vừa đi ra khỏi cục cảnh sát, ngoài cổng chính còn có Trương Thanh Vân và Triệu Hồng chờ cô, thấy cô ra, lập tức đi lại đón cô.
Trương Thanh Vân thấy túi hồ sơ Ninh Tây ban nãy cầm theo không còn nữa, liền hỏi:
Như thế nào?
Phải xét duyệt theo trình tự mới có thể lập án,
Ninh Tây vuốt vuốt một bên trán,
Đi thôi.
Đi đâu?
Buổi chiều không phải còn chụp hình bài cho tạp chí sao?
Trương Thanh Vân nghe vậy nhíu mày:
Nhưng mà...
Trạng thái hiện tại của cô ấy, còn có thể đi chụp hình bìa cho tạp chí sao?
Em không sao, anh không cần lo lắng,
Ninh Tây cong khóe miệng,
Nếu đã hẹn rồi, làm sao có thể lỡ lời?
Nói xong, Ninh Tây quay đầu hỏi Triệu Hồng:
Triệu tỷ, em nhớ đài truyền hình bên chị có một chương trình tin tức giải trí lúc năm giờ rưỡi chiều?
Triệu Hồng gật đầu.
Ninh Tây cười:
Tin tức kia, có thể phát ra chương trình đó ngay hôm nay luôn đi.