Bác sĩ dùng cồn i-ốt sát trùng cho vết thưởng trên tay của Ninh Tây, sau đó urgo rồi dặn dò.
- Miệng vết thương cố gắng tránh nước trong vòng hai ngày. Mấy việc như vo gạo rửa rau giao cho bạn trai của cô làm là được.
Ninh Tây im lặng liếc nhìn Thường Thời Quy bị nói thành bạn trai, giả vờ như không nghe thấy câu nói này của bác sĩ.
- Bây giờ là thời đại mới, đàn ông con trai làm cơm cũng chẳng sao.
Vị bác sĩ lớn tuổi khẽ đẩy kính mắt, quay đầu nhìn Thường Thời Quy.
- Nên yêu thương nhiều người ở cạnh mình.
“Chú bác sĩ à, chú nói nữa thì sau này cháu không còn mặt mũi nào gặp vị Thường tổng giám đốc này nữa đâu.” Ninh Tây nghĩ thầm, lúng túng mở miệng bảo:
- Bác sĩ, anh ta không…
- Ngài nói đúng! Nên dành nhiều yêu thương cho người ở cạnh mình.
Thường Thời Quy nhìn Ninh Tây, trên khuôn mặt vẫn là điệu cười mỉm nhàn nhạt quý tộc, làm Ninh Tây càng lúc càng xấu hổ không biết phải nói sao.
Bác sĩ lấy cho Ninh Tây một lọ thuốc sát trùng, mấy miếng băng dán cá nhân, lại dặn dò cô tốt nhất không để tay chạm vào nước.
Ninh Tây duy trì vẻ mỉm cười cứng ngắc bước ra khỏi phòng khám. Cô nhìn hai cái túi mua hàng to đùng trên tay Thường Thời Quy, cảm thấy hai cái túi này làm giảm sút phong độ của tổng giám đốc Thường.
- Cảm ơn Thường tiên sinh! Nhà tôi ở ngay phía trước rồi, cảm ơn ngài đã đưa tôi về đây.
Ninh Tây cầm lấy túi đồ trong tay Thường Thời Quy, cười hơi khô khan rồi đi về phía trước.
- Chờ một chút!
Thường Thời Quy đuổi theo cô, sau đó đưa mũ trong tay mình về phía Ninh Tây!
- Mũ của cô!
- Cảm ơn!
Ninh Tây đón lấy mũ, lại cảm ơn Thường Thời Quy một lần nữa, sau đó xoay người rời đi.
Thường Thời Quy đứng tại chỗ nhìn Ninh Tây càng ngày càng đi xa, cho đến khi cô bước vào một khu chung cư mới thôi không nhìn nữa. Anh nghiêng đầu nhìn mới phát hiện ra chẳng biết từ bao giờ tuyết đã rơi đầy vai.
Anh trở lại xe của mình, người phụ nữ trung tuổi ngồi ở ghế sau thấy anh quay về liền mỉm cười hỏi:
- Cô gái vừa rồi kia là bạn của con à?
Tay cầm dây an toàn hơi dừng một chút, anh khẽ lắc đầu, cũng không muốn giải thích gì. Thấy anh như vậy, người phụ nữ khẽ cười, không hỏi thêm gì nữa. Thường Thời Quy nhìn mẹ của mình, khẽ hỏi:
- Mẹ có thích chiếc dây chuyền mà ấy hôm trước con đặt cho mẹ không?
- Thích! Sau khi đeo ra ngoài, những người khác đều hâm mộ ta có đứa con tốt. Hôm qua, ngồi đánh bài với Bạch phu nhân và mấy người, Bạch phu nhân còn không ngừng khen ngợi con, cứ như hận không thể để con là con trai của bà ấy.
Trên mặt Thường mẫu* thêm vài phần đắc ý:
- Con trai bà ấy đã thua kém thì chớ, cả nhà đó lại trọng nam khinh nữ, thà giao công ty cho con trai đi phá sản cũng không chịu để con gái nhúng tay vào. Mẹ thấy cả nhà này thật sự là…
Thường mẫu khẽ lắc đầu:
- Thật đáng tiếc cho nha đầu* nhà họ Bạch!
Thường Thời Quy sực nhớ tới mấy năm trước, giáo viên ở trường nhắc đến những chuyện xảy ra với nhà họ Ninh, cũng nói một câu: “Thật tiếc cho đứa bé ngoan như Ninh Tây!”
Năm đó, lúc anh quay về trường trung học số một hỏi thăm tin tức của Ninh Tây thì cô đã làm thủ tục chuyển trường rồi. Không ai biết cô đi đâu, cũng chỉ có chủ nhiệm lớp của cô có nói rằng cô ra nước ngoài du học, còn lại cũng không hỏi thăm thêm được gì.
Từ đó về sau, anh không còn biết bất cứ tin tức nào về cô nữa.
- Mẹ nghe nói con từ chối kế hoạch hợp tác với nhà họ Trần?
Thường mẫu thở dài:
- Mấy ngày gần đây, người nhà họ Trần lấy danh nghĩa cô của con đến nhờ vả mẹ. Vì mặt mũi của cô con, mẹ liền nói lại với con. Nhưng chuyện của công ty thì tùy con quyết định hết.
- Cô có quan hệ với người nhà họ Trần?
Giọng nói của Thường Thời Quy cực kỳ lạnh nhạt
- Cách làm vệc của nhà họ Trần không hợp với con. Con sẽ không đồng ý phương án thiết kế của bọn họ.
- Nếu đã như thế, lần sau cô con có hỏi, mẹ sẽ giúp con từ chối.
Thường mẫu lại cười bảo:
- Tính cách này của con cần phải thay đổi. Nếu như gặp được cô gái mình thích mà còn thế này, cẩn thận người ta không thèm để ý tới con đấy.
Thường Thời Quy nghiêng người nhìn Thường mẫu:
- Mẹ, năm ngoái ngài đã dùng phương pháp thúc giục kết hôn này rồi.
- Vậy sao?
Thường mẫu ngẩn người, bắt đầu nghĩ lại xem lúc trước mình đã dùng qua cách này hay chưa.
Đêm ba mươi, ở thủ đô tuyết rơi như lông ngỗng, Trương Thanh Vân mời Ninh Tây đến nhà anh đón giao thừa, Ninh Tây từ chối. Đêm ba mươi là ngày gia đình quây quần, một người ngoài như cô đến đó, vừa quấy rầy người khác vừa khiến mọi người không tự nhiên, cứ như thế này còn tốt hơn.
Ninh Tây đeo găng tay nilon, cắt rửa sạch sẽ nguyên liệu nấu ăn, cắm bếp điện rồi bắc nồi lẩu lên.
Nổi lẩu là tất niên một người, có thịt, có rau, đồ ăn đầy đủ.
Trên ti vi, diễn viên hài đang cố gắng khiến mọi người bật cười, nhưng Ninh Tây lại không cười nổi. Cô cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn chúc tết cho tất cả mọi người, sau đó lại gửi lời chúc tới nhóm chát trên mạng của công ty.
Bên trong nhóm chát đang rất ồn ào sôi động, hậu bối khen tiền bối, các tiền bối tỏ vẻ ôn hòa khéo léo, thỉnh thoảng còn có người phát lì xì khiến cho trong nhóm cực kỳ náo nhiệt.
Trong lúc cướp lì xì, Ninh Tây rất nhanh tay nhưng không biết có phải do cô không may mắn hay không mà người khác có thể cướp được lì xì mấy chục, mấy trăm nguyên* còn cô hết lần này đến lần khác chỉ cướp được mấy phân, mấy giác*.
Có lẽ do vận khí của Ninh Tây liên tục quá kém, mọi người trong nhóm cũng có chút đồng tình với cô.
Chu Chính Xuyên: - Tây Tây đêm nay không rửa tay?
Thi Bàng: - Vận khí kiểu này... Tôi nhìn cũng thấy không đành lòng
Những người còn lại cùng nhau ha ha ha.
Nam nghệ sĩ của công ty Cửu Cát có rất nhiều, nhưng nữ nghệ sĩ có thể đem ra được cũng rất ít, cho nên dù danh tiếng của Ninh Tây không lớn, nhưng quan hệ trong công ty cũng rất tốt.
Thấy những người này chẳng có chút đồng tình mà cười nhạo mình, Ninh Tây gửi một icon khinh bỉ lên nhóm chat, sau đó phát một mật khẩu lì xì. Nội dung của mật khẩu là: “Ninh nữ vương là vô địch vua vận khí.”
Sau đó Ninh Tây nhìn thấy những người này nguyên cả đám gõ mật khẩu lĩnh bao tiền lì xì rồi nhanh chóng mở bao. Trong chớp mắt, cô cảm thấy công ty này thật … Lòng tự trọng của nghệ sĩ đang có tiếng đi đâu mất rồi?
Chu Chính Xuyên: Tôi phải chuẩn bị lên đài, lát nữa nói chuyện sau.
Tin tức này vừa phát ra, bên trong nhóm đều ồn ào lên, tất cả đều hò hét cổ vũ ủng hộ Chu Chính Xuyên.
Một lúc sau, Ninh Tây liền nhìn thấy Chu Chính Xuyên xuất hiện trên chương trình trực tiếp buổi tiệc liên hoan tất niên, vừa nhảy vừa ca hát, vẻ mặt vô cùng vui sướng.
“Đing. Di động báo có tin nhắn mới.
Ninh Tây mở ra xem, là tin nhắn chúc mừng năm mới, của một số điện thoại lạ. Cô không biết đó là ai, vì không đắc tội người khác, Ninh Tây vẫn trả lời lại tin nhắn. Chưa đầy một phút sau lại có tin nhắn lại của số điện thoại lạ kia.
“Cảm ơn, vết thương của cô đã đỡ chưa?”
Đọc tin nhắn này, Ninh Tây liền ngẩn người. Cô đứng dậy đi tới ngăn kéo ở một bên,lấy ra danh thiếp mà lúc trước Thường Thời Quy đưa cho mình, số điện thoại in trên đó giống hệt với số điện thoại xa lạ gửi tin nhắn kia.
Tổng giám đốc của Thường thị chủ động gửi tin nhắn chúc tết cho cô?????
Ninh Tây lắc lắc đầu, có chút không dám tin lại nhìn kỹ lại số điện thoại một lần nữa, đúng là không sai số nào. Trong nháy mắt, Ninh Tây cảm thấy thật bối rối.
“Đợi đến lúc nhận tin nhắn của cô ấy, nên trả lời nhiệt tình một chút hay là khách sáo một chút thì tốt đây? Hóa ra bệnh khó lựa chọn là cảm giác như thế này!”
Thường Thời Quy nhìn chằm chằm vào di động, đã hơn hai phút mà vẫn không thấy có động tĩnh gì, ngón tay vô ý thức trượt qua trượt lại trên màn hình điện thoại. Đến cuối cùng, anh vẫn mở khóa máy, sau đó ấn gọi.
Thường mẫu âm thầm liếc nhìn con trai ngồi trên ghế sô pha với vẻ không yên, mất tập trung, sau đó thu hồi ánh mắt nhìn ti vi, giả vờ như không thấy gì cả.
Ừ, cậu trai vừa hát vừa nhảy múa này trông cũng rất sáng sủa, cũng gần bằng Thời Quy nhà mình. Trong mắt của rất nhiều người làm mẹ thì con của mình luôn luôn là đẹp nhất, đẹp long lanh hơn hẳn mọi người.
- Ninh tiểu thư! Thường Thời Quy từ ghế salon đứng lên đi về phía cửa sổ, nghe được âm thanh trong điện thoại, khóe miệng anh không tự giác nhấc lên.
Ninh Tây không nghĩ rằng Thường Thời Quy sẽ gọi điện thoại đến, tay cô run lên, suýt chút nữa làm rơi điện thoại vào trong bát.
- Thường tiên sinh, chúc mừng năm mới!
Cô thổi thổi cây nấm đang bốc hơi trên đũa, bỏ vào miệng xong mới ý thức được vừa ăn vừa nói chuyện điện thoại với người khác là không lễ phép, vì vậy vội vàng nhai mấy lần rồi nuốt vào bụng.
- Khụ! Khụ! Khụ…
Nghe thấy tiếng ho sặc sụa bên kia điện thoại, Thường Thời Quy im lặng một chút rồi hỏi:
- Ninh tiểu thư, cô không sao chứ?
- Không sao, không sao! Ninh Tây uống hai hớp nước, cố nhịn cảm giác vừa ngứa vừa hơi đau trong cổ họng. – Chỉ là không cẩn thận nên bị sặc.
Ninh Tây lau nước mắt do bị sặc, cảm thấy ủ rũ. Cô muốn theo con đường nữ thần, như thế này thì từ sau cô làm sao có thể tiếp tục tỏ ra cao lãnh* được nữa.
Thường Thời Quy không nhịn được nở nụ cười, nhìn bão tuyết bên ngoài cửa sổ, tâm trạng bỗng trở nên vui sướng.
- Là do tôi gọi điện không đúng lúc.
- Không! Không phải do ngài! Ninh Tây vò đầu một chút, không biết nói sao liền bảo:
- Tại bản thân tôi làm nồi lẩu quá cay ấy mà!
Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường nhưng Thường Thời Quy lại cảm thấy như có sợi tơ mảnh quấn chặt trái tim anh, khiến anh thấy nhoi nhói đau.
- Ừ! Trời bão tuyết ăn lẩu rất ấm áp!
- Đúng, đúng, đúng! Tôi cũng nghĩ vậy nên mới làm một nồi lẩu. Ăn sủi cảo mãi cũng thấy nhàm, ngài thấy có đúng không?
Tiếng cười bên kia điện thoại cực kỳ cởi mở, không có chút mờ mịt nào.
- Đúng! Anh nghe thấy chính mình trả lời: - Ninh tiểu thư, Năm mới vui vẻ!
Trên bầu trời, từng đóa pháo hoa nổ tung đầy rung động, nhưng tất cả sự chú ý của anh đều dồn về phía bên kia điện thoại.
- Cảm ơn! Cũng chúc ngày năm mới vui vẻ, xí nghiệp Thường thị làm ăn phát đạt.
Ninh Tây cười nói tiếp:
- Quan trọng nhất là chúc ngài cùng với người thân bình an, thân thể khỏe mạnh.
- Tôi sẽ chuyển lời chúc của cô tới mẹ tôi!
Thường Thời Quy quay đầu nhìn mẹ mình rồi lại nói tiếp:
- Chỗ của cô có thể nhìn thấy pháo hoa không?
Ninh Tây ngẩn người một chút, để đũa xuống, đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa vốn che kín ra. Bên ngoài đèn đuốc rực rõ, xinh đẹp giống như tiên cảnh ở trần gian.
- Thấy được! Nụ cười trên mặt cô mang theo một tia thẫn thờ lẫn thoải mái. – Rất đẹp!
Đầu bên kia điện thoại không lên tiếng, chờ Ninh Tây nhìn thấy thật nhiều đóa pháo hoa nở rộ xong thì giọng của Thường Thời Quy mới lại vang lên.
- Nghe nói ăn lẩu xem Xuân muộn*, thỉnh thoảng ngắm pháo hoa, đón giao thừa là rất hợp!
Ninh Tây hơi sững sờ, sau đó bật cười.
Nghe tiếng cười ở bên kia điện thoại, Thường Thời Quy dịu dàng nói:
- Vậy tôi không quấy rầy cô ăn lẩu nữa. Chúc ngủ ngon! Còn nữa… Năm mới may mắn!
- Ngủ ngon! Ninh Tây cười đáp lại, chờ đối phương tắt điện thoại. Ba mươi giây sau, cuộc trò chuyện vẫn chưa kết thúc.
- Thường tiên sinh?
- Tôi đây!
Nghe được hai chữ này, Ninh Tây bỗng cảm thấy tâm trạng khá hơn nhiều.
- Tạm biệt!
- Tạm biệt!
Lần này cuộc trò chuyện cuối cùng cũng kết thúc. Ninh Tây nhìn màn hình điện thoại đi động tối xuống, quay đầu nhìn lại nồi lẩu, lập tức hét lên thảm thiết!
Vịt của cô, nấu quá nhừ!
*Thường mẫu: Mẹ của Thường Thời Quy, mình giữ nguyên cách gọi cho dễ.
*Nha đầu: Trong trường hợp này tiếng xưng hô thân thiết của cha mẹ đối với con gái hoặc của người lớn tuổi đối với người nữ trẻ tuổi bậc dưới
*Nguyên, phân, giác: Đơn vị đếm của tiền tệ của Trung quốc (Nhân dân tệ) Nguyên là tiền giấy, phân và giác là đồng tiền kim loại. Một nguyên bằng mười giác. Một giác lại bằng mười phân. Từ năm 1999, tiền Trung quốc bao gồm các loại 1 phân, 2 phân, 5 phân, 1 giác, 5 giác, 1 nguyên, 5 nguyên, 10 nguyên, 20 nguyên, 50 nguyên và 100 nguyên.
*Xuân muộn: Chương trình đón giao thừa của Trung Quốc do các nghệ sĩ nổi tiếng được chọn lựa lên biểu diễn vào đêm giao thừa (kiểu Táo quân của Việt Nam nhưng ko chỉ có hài mà còn ca múa nhạc…)