Rất khuya Lộ Tùy mới về phòng, Vụ Mang Mang nhắm mắt giả vờ ngủ, ai ngờ Lộ Tùy tắm xong, lên giường rồi hôn dọc sống lưng cô, hơi thở nóng bỏng đến mức từ chân đến tim Vụ Mang Mang cảm thấy tê dại.
Cô thích nụ hôn của anh, dịu dàng và nóng bỏng, sẽ khiến cô có một ảo giác mình là một cái bánh kem ngon lành, được Lộ Tùy cần và nhớ nhung đến thế.
Nhưng tối nay Vụ Mang Mang không có tâm trạng đáp lại Lộ Tùy.
Ngặt nỗi sự kiên nhẫn và năng lực của Lộ Tùy cục tốt, cho dù Vụ Mang Mang có một vạn điều không muốn, cuối cùng vẫn không kìm được mà quấn lấy anh.
Buổi sáng, tinh thần Vụ Mang Mang khá tốt, vì tối qua Lộ Tùy chỉ dịu dàng giày vò cô một lần, đúng là khai ân với cô.
Ăn sáng xong đến bệnh viện thăm cô với anh , Lộ Tùy đặt ly cafe xuống.
Vụ Mang Mang kinh ngạc, Cô bị sao thế?
Hôm qua giọng Lộ Gia Nam nghe rất khí thế mà?
Hình như tim có chút vấn đề, tối qua nhập viện để kiểm tra , Lộ Tùy đáp.
Vụ Mang Mang bưng ly sữa, cúi đầu, thầm nghĩ Lộ Gia Nam chắc chắn đã bị Lộ Tùy chọc tức đến phát bệnh, đương nhiên đầu mối tai họa chính là cô rồi.
Cô... sức khỏe cô vẫn tốt mà, sao bỗng dưng lại nhập viện vậy? Vụ Mang Mang dò hỏi Lộ Tùy.
Năm ngoái lúc kiểm tra thì tim cô có chút vấn đề, đáng lẽ phải vào viện điều trị từ lâu rồi mới đúng , Lộ Tùy nói, nếu Vụ Mang Mang không lén nghe cuộc nói chuyện giữa anh và Lộ Gia Nam, nhìn Lộ Tùy bình thản như thế chắc chắn cô sẽ không thể liên tưởng đến mình.
Vụ Mang Mang cầm ly sữa xoay xoay, cô nghĩ Lộ Gia Nam chắc chắn không muốn nhìn thấy mình nữa, lỡ bệnh tình cô lại trở nặng thì nguy mất.
Nhưng Lộ Tùy không thể chưa suy xét đến vấn đề này, nếu anh đã mở lời thì Vụ Mang Mang cũng đành gồng mình đến bệnh viện.
Lúc vào phòng bệnh, Vụ Mang Mang hận không thể nấp gọn vào sau lưng Lộ Tùy, để tránh cho bản thân không làm tổn thương mắt của Lộ Gia Nam.
Đương nhiên đó chỉ là mơ ước.
Lộ Gia Nam không có con cái, chồng bà lại là người bận rộn, lúc này chỉ có mình bà nằm trong phòng bệnh, hai trợ lý đang báo cáo công việc, thấy Lộ Tùy vào, Lộ Gia Nam liền bảo những người khác lui ra ngoài.
Vụ Mang Mang cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Lộ Gia Nam nhưng lại nghe bà hỏi: Mang Mang, cháu hết bệnh chưa?
Vụ Mang Mang ngẩng lên, đáp: Cháu khỏe rồi ạ, hôm nay không cẩn truyền dịch nữa.
Lộ Gia Nam mỉm cười, gật đầu: Sức khỏe cháu hình như hơi yếu, thường cảm lạnh, cháu nên đi tìm bác sĩ Trung y để điều chỉnh lại.
Cám ơn cô, cháu sẽ tìm.
Không khí trong phòng rất hòa hợp, ngay cả Vụ Mang Mang cũng nghi ngờ tối qua có phải cô đã nghe nhầm không, hoặc là cuộc trò chuyện kia chẳng qua chỉ là hoang tưởng của cô?
Đó chính là năng lực của Lộ Gia Nam, cho dù trong lòng phản cảm một người thế nào thì bề ngoài vẫn kiểm soát cực kỳ tốt.
Lộ Tùy ngồi cạnh giường hỏi thăm bệnh tình của Lộ Gia Nam, lại gọi bác sĩ vào hỏi kỹ, Vụ Mang Mang ngồi trên sofa buồn chán quá, tiện tay cầm quả táo trong giỏ lên gọt vỏ.
Lúc gọt quả đầu tiên, vỏ táo được một phần ba thì đứt, Vụ Mang Mang đặt quả táo sang một bên, cầm một quả khác lên, quả đó cũng bị gọt đứt.
Đến quả táo thứ năm thì Vụ Mang Mang mới gọt hoàn chỉnh không đứt, cầm trong tay nhất thời không biết phải làm sao.
Cô có muốn ăn táo không? Mang Mang mới gọt xong . Lộ Tùy kịp thời giải cứu quả táo đáng thương trong tay Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang tìm đĩa trái cây, cắt từng miếng nhỏ đặt vào rồi để nĩa bên cạnh, hai tay đưa cho Lộ Tùy.
Lộ Gia Nam ăn một miếng nhỏ tượng trưng, còn Lộ Tùy thì thong thả ăn hết cả một quả táo.
Thăm bệnh nhân xong, Lộ Tùy bảo Vụ Mang Mang tiện thể kiểm tra sức khỏe toàn diện, còn xét nghiệm máu thì hẹn sáng sớm mai sẽ làm.
Kiểm tra xong thì đã đến chiều, trên đường về nhà thì Vụ Mang Mang nhận được điện thoại của Noãn Dương, anh ta hưng phấn báo cho cô biết trò chơi mới nâng cấp, có hoạt động tết Đoan Ngọ, bảo cô mau chóng đi nhận phần thưởng.
Thực ra chỉ có Noãn Dương là hưng phán, Vụ Mang Mang thì lại bịt ống nghe, run lẩy bẩy sợ Lộ Tùy ngồi cạnh nghe thấy giọng Noãn Dương.
Noãn Dương ở bên kia hỏi Vụ Mang Mang, Nếu em không có thời gian lên thì đưa tài khoản cho anh, anh vào tài khoản của em giúp em làm nhiệm vụ.
Vụ Mang Mang quả quyết từ chối, cô không thích người khác đụng vào tài khoản của mình, điều đó khiến cô có cảm giác bị xâm phạm quyền riêng tư.
Vụ Mang Mang cúp máy xong len lén nhìn Lộ Tùy, thấy anh không có gì khác lạ thì thầm thở phào, cảm thấy vô cùng may mắn.
Có điều tối nay Vụ Mang Mang không còn may mắn như tối qua, đúng chín giờ đã bị lôi lên giường, bị giày vò đến tận mười hai giờ mới được nghỉ ngơi.
Cơ thể vô cùng mỏi mệt nhưng tinh thần lại hưng phấn lạ thường, Vụ Mang Mang mở mắt nhìn trần nhà, đợi khi hơi thở Lộ Tùy đều đặn rồi, cô rón rén xuống giường, đến phòng ngủ đối diện mở máy tính.
Gần đây Vụ Mang Mang chơi game hơi nhiều, tuy chính cô cũng biết đó là lãng phí thời gian nhưng không khống chế nổi khao khát trong lòng.
Nhưng sở thích trong game của Vụ Mang Mang đã bắt đầu có chuyển biến, trước đây cô thích làm nhiệm vụ và phó bản, nhưng bây giờ cô thích PVP(*) hơn, cũng tức là PK(**) với các người chơi khác trong game, thi thố võ nghệ.
(*) Viết tắt của từ player verus player nghĩa là đối kháng tay đôi. (BT)
(**)Viết tắt của từ player killing cũng có nghĩa là đối kháng tay đôi. (BT) Vụ Mang Mang cảm thấy sảng khoái nhất vẫn là gia nhập chiến đoàn, chạy đến doanh trại kẻ địch chém giết một phen.
Hai tay khó địch bốn tay, Vụ Mang Mang tuy trang bị vượt bậc nhưng cũng không chống cự nổi cả một nhóm địch thủ đến giết mình.
Nên cô đã chết hết lần này đến lần khác.
Nhưng không sao, Vụ tiểu thư bây giờ rất lắm tiền, tiền bán Ferrari vẫn còn nhiều.
Muốn sống lại đầy đủ máu trong game thì một lần phải tốn chín mươi chín tệ, thường thì chẳng có thằng ngu nào dùng cách này.
Vụ Mang Mang chết liên tục, không ngừng sống lại đại khai sát giới.
Trong game, doanh trại địch đã có người bắt đầu spam kênh thế giới, nói là Bạch Thủy Hà (nơi doanh trại địch đóng quân) xuất hiện một thằng ngu lắm tiền, giết vô số người của họ, kêu gọi các doanh trại bạn cùng đến Bạch Thủy Hà giết Vụ Mang Mang.
Bên doanh trại của Vụ Mang Mang đương nhiên sẽ đến đu bám đại gia, lần này chém giết máu chảy thành sông.
Cả hai doanh trại đều hăng máu, do Vụ Mang Mang quá cố chấp lại vung tiền nhiều, mọi người không dám chọc giận đại gia nhân dân tệ nên cuối cùng vẫn là doanh trại của Vụ Mang Mang toàn thắng, giết tới nỗi đối phương không dám sống lại nữa.
Qua trận này, số người mà Vụ Mang Mang chém giết đã lập kỷ lục mới, đứng đầu bảng, vượt qua người đứng thứ hai, đồng thời được hệ thống tặng danh hiệu Đại ma đầu .
Vì chém giết quá hăng nên khi Vụ Mang Mang ngẩng lên thì trời đã mờ sáng, cô hốt hoảng, vội vàng tắt máy, lặng lẽ quay về giường, cũng may Lộ Tùy chưa thức giấc.
Sáng sớm không được ăn gì, Vụ Mang Mang phải đến bệnh viện thử máu, vì hưởng thụ dịch vụ VIP nên buổi trưa cô đã có kết quả.
Tất cả đều tốt.
Vụ Mang Mang bĩu môi với Lộ Tùy, Em đã nói không có gì rồi mà, chỉ là thi thoảng cảm lạnh thôi, nghe nói cảm lạnh nhiều nâng cao hệ miễn dịch đó.
***
Vật vã cả ngày trời, tối qua lại thức khuya nên Vụ Mang Mang ngồi trong xe ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại đã đến giờ ăn tối.
Chuyện đầu tiên làm đương nhiên là đăng nhập vào game, cơm tối gì đó chỉ là mây bay.
Thế nhưng điều khiến Vụ Mang Mang hoảng hốt là mọi trang bị và kho cá nhân của cô đã bị cướp sạch, bây giờ trên người cô chỉ mặc mỗi bộ đồ lót màu xanh lục.
Đổ bao nhiêu tiền bạc cùng mấy năm trời mới tạo ra được tài khoản lớn siêu cấp như thế, bỗng dưng mất sạch sành sanh, cho dù là thẩn tiên cũng phải phẫn nộ.
Vụ Mang Mang gọi ngay cho bên chăm sóc khách hàng cuả game, nói tài khoản của mình bị người ta cướp, yêu cầu bên họ phải phục hồi lại số liệu cho cô.
Kết quả cô gái kia lại trả lời rằng tài khoản của cô không hề bị cướp, mà là chính cô tự xóa thiết bị và kho cá nhân, kết quả điểu tra hiển thị IP lần trước cô đăng nhập chính là IP cô vẫn luôn sử dụng.
Vụ Mang Mang vừa nghe kết quả này đã bay ngay xuống lầu như vòi rồng cuốn.
Lộ Tùy đang ngồi trước bàn ăn, Anne thì theo Vụ Mang Mang chạy xuống lầu, cô ta vốn dĩ đang đi lên để mời Vụ Mang Mang xuống dùng bữa.
Vụ Mang Mang chạy đến trước mặt Lộ Tùy, “Lộ Tùy, anh dựa vào đâu mà xóa trang bị của em?
Nghe thế, Lộ Tùy chỉ đặt dao rũa xuống, dùng khăn ăn chấm khóe môi, ngước lên nhìn Vụ Mang Mang mà không nói gì.
Thực tế thì Lộ Tùy vốn định đơn giản là xóa luôn nhân vật game của Vụ Mang Mang, ai ngờ Vụ Mang Mang đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, trong game cũng tên là Mang Mang, cuối cùng Lộ Tùy chọn cách tốn thời gian hơn là xóa đi toàn bộ trang bị và kho cá nhân của cô mà thôi.
Vụ Mang Mang tức điên. Người khác không thể nào hiểu được cơn giận dữ của cô, nhưng Mang Mang trong game đối với Vụ Mang Mang thật sự mà nói giống như một con người khác của cô vậy, cô biến Mang Mang đó trở nên hoàn mỹ vô khuyết, cái gì cũng đều tốt nhất đẹp nhất.
Vụ Mang Mang thậm chí còn tưởng tượng rằng đó là một con người khác của cô, một bản sao của cô sống trong một không gian song song khác.
Một cái mai rùa hoàn hảo, có thể che chắn cô khỏi mọi nỗi phiền não ở thế giới bên ngoài.
Nhưng khoảnh khắc này ngay cả thứ cuối cùng thuộc về mình hoàn toàn đã mất đi rồi, điều đó khiến Vụ Mang Mang không thể chịu nổi. Cô không rõ, tại sao Lộ Tùy cứ luôn ép cô, mang danh muốn tốt cho cô mà lúc nào cũng bắt cô làm những chuyện cô không muốn làm.
Cô đã rất nghe lời, cũng rất ngoan ngoãn học hành rồi.
Nhưng nơi mà Vụ Mang Mang sống từ nhỏ là nhà họ Vụ tự do, phóng túng, chứ không phải là nhà họ Lộ với phong cách thanh lịch quý phái ngấm sâu vào xương tủy.
Họa hổ họa bì nan họa cốt, cô đã cố gắng học tập lắm rồi, nhưng thứ nằm trong xương tủy cô thì không thể thay đổi được.
Vụ Mang Mang tức đến run rẩy, còn Lộ Tùy chỉ nói gọn, Em tốn quá nhiều thời gian cho thứ game ảo kia, ngay cả sức khỏe cũng bất chấp. Nếu chính em có thể khắc chế mình thì anh cũng không xóa hết trang bị của em. Đây chỉ là một bài học nhỏ, nếu em có thể kiểm soát bản thân mỗi ngày chơi game không quá một tiếng thì anh có thể khôi phục lại tài khoản cho em.
Vụ Mang Mang cắn môi, không nói gì.
Ngồi xuống ăn đi , Lộ Tùy hất cằm về phía ghế ngồi.
Lần nào cũng thế, người cãi cọ vô lý lúc nào cũng là Vụ Mang Mang cô, còn người trầm tĩnh, có lý lại là Lộ Tùy.
Vụ Mang Mang bất lực, giống như dù cô giãy giụa thế nào cũng không tài nào thoát khỏi Ngũ hành sơn của Lộ Tùy, anh nói một câu xóa là xóa, cũng chỉ một câu là có thể khôi phục.
Hình như đó không phải chuyện gì nặng nề to tát cả, nhưng đủ để chứng tỏ quyền kiểm soát của anh.
Vụ Mang Mang ngồi xuống ghế, không nhìn Lộ Tùy mà nhìn chằm chằm về phía trước, giọng bình tĩnh nói: Em muốn chia tay.