Do hết mực mong mỏi xem mắt thành công, mới sáng ra Vụ Mang Mang đã chải chuốt đầu tóc cẩn thận, thay đổi bốn, năm bộ quần áo trước gương, sau cùng chọn lựa một chiếc áo lông màu tím dáng dài kết hợp với váy ngắn màu tro, đi đôi bốt da bò cao cổ, quần tất màu xám.
Thoạt trông trẻ trung tươi tắn, nhất là đôi chân càng dài miên man. Vụ Mang Mang khoác thêm một chiếc áo choàng lông kẻ ca rô màu xám, làm nổi bật khí chất nhã nhặn dịu dàng, vừa nhìn một cái liền biết ngay là gái nhà lành.
Nghe nói đối phương hơi lớn tuổi, Vụ Mang Mang thực ra đã phải đắn đo xem nên lựa chọn phong cách trưởng thành hay trẻ trung, cuối cùng cô bèn hạ quyết tâm chọn phong cách thanh xuân tươi trẻ. Các chàng lớn tuổi chắc hẳn đều ưa thích con gái trẻ trung mơn mởn để xua tan bóng ma tuổi tác.
Địa điểm gặp mặt là ở hoa viên Tùng Lâm, tên sao quán vậy, vô cùng chú trọng sự riêng tư của khách hàng. Dưới ngọn đèn xanh lục mờ ảo, trông ai cũng nhạt nhoà giữa sự âm u của cây cối. Vụ Mang Mang nhíu mày, kỳ thực cô vẫn thích gặp gỡ ở nơi sáng sủa để tiện quan sát đối phương hơn.
Nhân viên dẫn Vụ Mang Mang tới bàn số tám, đối phương đã đến nhưng ngồi sâu vào bên trong, Vụ Mang Mang nhẹ nhàng bước tới, cất giọng thăm dò: Lục tiên sinh?
Đối tượng xem mặt lần này vô cùng phức tạp, bà Liễu phải nhờ vả qua bạn bè của bạn bè mới tìm được, chỉ biết anh ta họ Lục, gia thế khá giả, công việc rất ổn, gia đình ít người, có điều hơi lớn tuổi, tầm hơn 30.
Bà Liễu tỏ ra không hề gì, càng lớn tuổi càng biết cưng chiều phụ nữ.
Vụ Mang Mang không được xem ảnh của đối phương, có điều vì người dắt mối cho bọn họ trưng ra cái vẻ cô gặp được anh ta chính là phúc tu được tám đời đấy , vậy nên bà Liễu và Vụ Mang Mang mới có dũng khí hạ quyết tâm.
Thêm vào đó thân phận, địa vị của người giới thiệu cũng rất khá, chắc hẳn vị Lục tiên sinh này không phải hạng tầm thường.
Vậy nên lúc Lộ Tùy quay đầu lại, Vụ Mang Mang suýt thì ngã ngửa: Anh mà cũng phải đi xem mặt ư?
Vẻ mặt của Vụ Mang Mang tựa hồ như bị sét đánh.
Lộ Tùy cười cười giơ tay làm điệu bộ mời ngồi: Tuổi của tôi cũng lớn đến độ làm ông của người khác được rồi, dù sao cũng phải tìm một bà bạn già để chăm sóc trước lúc nhắm mắt xuôi tay chứ?
Vụ Mang Mang hết sức buồn rầu, cô ở bên anh ta chẳng hoá ra lên hàng bà của người ta à?
Trông anh rất trẻ, có điều tuổi hơi cao mà thôi. Nếu tầm tuổi tôi mà chưa có con trai thì tầm tuổi anh sao lại làm ông người ta được. Vụ Mang Mang ngồi xuống nói.
Vụ Mang Mang thầm nhủ, thực ra cũng không hiếm cô gái độ tuổi cô mà có con rồi đâu.
Cô muốn dùng cơm ở đây hay là chuyển sang nơi khác? Lộ Tùy thản nhiên đổi đề tài.
Vụ Mang Mang chớp chớp mắt, bây giờ mới là thời điểm uống trà chiều thôi mà: Không ăn có được không? Vụ Mang Mang nghĩ tốt xấu gì thì cô với Lộ Tùy cũng coi như chỗ quen biết, thế mà còn bị giới thiệu xem mặt với nhau, đúng là khôi hài.
Phải nhanh nhanh tạm biệt rồi nhờ bà mai tìm cho người khác mới được.
Vụ Mang Mang nhướn mày nhìn Lộ Tùy, nhanh nhảu nói: Thật ra hôm nay tôi không biết đối tượng xem mặt lại là anh. Trên đời này có biết bao nhiêu người họ Lộ với họ Lục chứ, Vụ Mang Mang dù có giàu trí tưởng tượng đến đâu thì cũng không thể đoán ra đối phương lại là Lộ Tùy*.
*Giải thích đoạn này một chút, họ Lộ và họ Lục khác cách viết, nhưng cách đọc có phần hơi giống nhau.
Lộ Tùy thoáng nhìn Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang tức thì hơi ngả về phía trước, nheo mắt hỏi: Anh biết đối tượng là tôi rồi à?
Bức ảnh chân dung của Vụ Mang Mang đương nhiên không đáng giá với Lộ Tùy nên đã được đưa tới chỗ người giới thiệu từ trước.
Tôi tất nhiên không thể không biết đối tượng xem mặt là ai mà đồng ý gặp gỡ được. Lộ Tùy thản nhiên nói.
Vụ Mang Mang chợt trào dâng niềm kiêu hãnh, nhưng rồi lại thấy câu nói của Lộ Tùy đầy hàm ý, tựa hồ đang chế giễu cô rất low, bất luận đối tượng là ai cũng bằng lòng gặp gỡ.
Tôi cũng không phải hễ ai cũng gặp gỡ. Vụ Mang Mang nhoẻn cười gian xảo như hồ ly, cô giỏi nhất là trò nói năng nửa vời.
Vụ Mang Mang đặt khuỷu tay lên bàn, chống cằm nói: Điều kiện của Lộ tiên sinh rất được đấy.
Thứ nhất không có cha mẹ chồng cần hầu hạ, thứ hai không có đứa con riêng cần trông nom, tướng mạo anh tuấn, sự nghiệp thành công, tuy rằng lớn tuổi, nhưng mẹ tôi nói đàn ông lớn tuổi càng biết chiều chuộng phụ nữ. Vụ Mang Mang tủm tỉm cười nói.
Cô cứ nhấn mạnh vào vấn đề tuổi tác, chắc chỉ nghĩ ra được mỗi ưu điểm tuổi trẻ mới có thể xứng với tôi thôi chứ gì? Lộ Tùy hỏi.
Vụ Mang Mang ngồi thẳng lưng lên, không thể không thừa nhận cảm giác ưu việt hơn người.
Tuổi trẻ đúng là thứ tài sản giá trị nhất, nhưng kinh nghiệm và trải nghiệm chẳng lẽ lại không quan trọng bằng ư?
Câu này của Lộ Tùy chọc thẳng vào nơi u tối trong lòng Vụ Mang Mang, khiến cô chợt thấy bản thân sao mà có vẻ tự ti hẹp hòi trước mặt anh ta thế cơ chứ.
Thật tình chẳng muốn làm bạn với người như anh ta một chút nào cả.
May mà Lộ Tùy đã giơ tay ra hiệu gọi tính tiền.
Vụ Mang Mang thừa cơ lôi di động ra, đăng lên group nhóm bạn chí cốt một status.
Mấy cậu có biết đối tượng xem mặt của tớ hôm nay là ai không?! Đằng sau dòng chữ là hàng loạt icon khiếp sợ.
Mọi người tức thì trả lời một đống dấu chấm hỏi, là ai? Là ai thế?
Vụ Mang Mang cười thích chí, chuẩn bị công bố đáp án.
Thế nhưng trên đầu bỗng vang lên giọng nói lạnh lùng của Lộ Tùy: Sau này đừng có nghịch di động trước mặt tôi.
Vụ Mang Mang giật mình, nghe thấy vậy bèn mau chóng cất di động đi.
Để lại một nhóm người sốt ruột chờ lời giải đáp.
Đi thôi.
Lộ Tùy ra lệnh, Vụ Mang Mang bèn đứng dậy lẽo đẽo theo đuôi, thầm thở phào một hơi trong lòng.
Lúc tới chỗ thang máy, Vụ Mang Mang thấy Lộ Tùy ấn nút lên tầng thì không khỏi thấy căng thẳng, chẳng lẽ anh ta muốn đi ăn thật?
Vụ Mang Mang hơi bực bội, ở bên một đại nhân vật vốn là việc rất áp lực, nhất là anh ta lại chẳng phải một đại nhân vật bình dĩ gần gũi gì cho cam.
Vụ Mang Mang muốn được hít thở tự do cơ.
Lộ tiên sinh, buổi tối tôi không ăn cơm, tôi phải giảm béo. Vụ Mang Mang nỗ lực yêu cầu tự do.
Vậy thì nhìn tôi ăn. Lộ Tùy nghiêng đầu liếc sang.
Cái gì vậy?!
Vụ Mang Mang sợ hãi đi theo Lộ Tùy vào thang máy.
Kỳ thực cô cũng không hiểu tâm trạng của mình bây giờ, rõ ràng cô không muốn, thế nhưng lại không tự chủ được bám sát anh ta, trong lòng lại còn nảy sinh cảm giác không thể phản kháng.
Lên tầng cao nhất, phi cơ trực thăng đưa Vụ Mang Mang và Lộ Tùy tới hòn đảo nhỏ của Lộ Tùy.
Đi được nửa đường Vụ Mang Mang mới chợt cảm thấy bản thân đã đặt chân lên thuyền cướp biển, từ nay về sau coi như mất hết tự do.
Đã lên đảo, nếu không có mệnh lệnh của Lộ Tùy thì cô căn bản không thể nào rời khỏi đó được.
Vụ Mang Mang đứng trước cửa căn biệt thự của Lộ Tùy nhưng không muốn bước vào, bỗng chợt cảm thấy không khác gì đang bước vào nhà giam.
Lộ Tùy quay đầu lại đợi Vụ Mang Mang vài giây, sau đó bèn thẳng thừng lại gần dắt tay cô đi vào.
Vụ Mang Mang bị tốc độ tiến triển nhanh như chớp giật này doạ cho sợ ngây ra, tay kia bất thần giơ lên che bụng, rất sợ đêm nay bản thân sẽ biến thành thú cưng để Lộ Tùy gặm nhấm.
Chỉ mong anh ta đừng có nuốt luôn cô là được.
Vào nhà, Lộ Tùy cởi áo khoác đưa cho người máy C-3PO, lại lịch sự giúp Vụ Mang Mang cởi áo khoác ra.
Lộ tiên sinh, chúng ta... Ngữ điệu của Vụ Mang Mang hơi run rẩy sợ hãi, giờ đây đã đặt chân lên địa bàn của người khác, có muốn không nghe theo người ta cũng không được.
Gọi Lộ Tùy đi, hoặc sau này gọi là chú cũng được.
Vụ Mang Mang càng thêm lo lắng, quả nhiên là Lộ Tùy đã nảy sinh hứng thú với cô.
Tôi đi nấu cơm, cô có thể tự nhiên thăm quan nơi này. Lộ Tùy đưa điều khiển cho Vụ Mang Mang, sau đó còn mở mã wifi nhưng bổ sung một câu: Tốt nhất không nên chụp ảnh linh tinh.
Vụ Mang Mang trái lại ngoan ngoãn gật đầu ngồi xuống sô pha.
Có mạng một cái là Vụ Mang Mang cơ hồ có thể quên hết tất thảy mọi thứ.
WeChat của cô cơ hồ bùng nổ oanh tạc, nhất là Lộ Thanh Thanh, ước chừng cứ 1 phút cô ta lại nhắn tin hỏi đối tượng xem mặt của cô là ai.
Có điều hiện giờ Vụ Mang Mang đã không còn cảm giác sững sờ vì xem mặt lại gặp phải Lộ Tùy giống như lúc ăn cơm bỗng dưng bắt gặp Châu Kiệt Luân như lúc trước nữa.
Vậy nên cô không mấy để ý tới WeChat, lướt weibo không thấy tin gì hot, cũng không hứng thú chơi game, cô bèn đứng dậy đi dạo một vòng.
Đi tới nhà bếp, Vụ Mang Mang thấy Lộ Tùy xắn tay áo lên cao, thái rau phăm phăm, mặt cô nhất thời đần ra.
Lộ Tùy mà lại nấu cơm?!
Còn thái rau nữa?!
Vụ Mang Mang cảm thấy choáng váng đầu óc.
Rảnh rỗi thế này thà đi kiếm thêm chút tiền còn hơn.
Đợi một lát nữa thôi, sắp xong rồi. Lộ Tùy thả cà rốt đã xắt nhỏ vào trong nồi.
Vụ Mang Mang thầm thở dài một hơi, cô ghét nhất là ăn cà rốt.
Thịt bò hầm, cua hấp phô mai, salad cá ngừ, bánh mousse bơ, nhìn thôi cũng thấy đẹp mắt.
Có điều ngồi xuống bàn ăn, trong lòng Vụ Mang Mang lại tự hỏi tại sao anh ta không đưa cho cô một bát canh thịt bò cay luôn đi, bà đây không thích ra nước ngoài chẳng phải chính vì chỉ ưng mỗi món Trung Quốc còn gì?
Không thích đồ Tây à? Lộ Tùy hỏi.
Vụ Mang Mang không khỏi sờ lên mặt, chẳng nhẽ biểu hiện của cô lại rõ ràng đến vậy ư?
Lộ Tùy đứng dậy đi tới bàn bếp lôi nguyên liệu ra.
Vụ Mang Mang mau mắn nói: Không cần đâu Lộ tiên sinh, buổi tối tôi vốn không ăn cơm mà.
Lộ Tùy tựa hồ như không hề nghe thấy.
Người chịu hạ mình vì bạn tất có nhu cầu, trong lòng Vụ Mang Mang bất thần lo ngay ngáy.
Món cơm rang nhanh chóng được đặt xuống trước mặt Vụ Mang Mang.
Hồng, vàng, cam, xanh, trắng, đủ năm màu sắc, tiếc là lại có cà rốt.
Vụ Mang Mang lén lút lấy thìa nhặt cà rốt để sang một bên rồi nhướn mắt liếc nhìn Lộ Tùy.
Mặc dù nhát gan nhưng Vụ Mang Mang vẫn có dũng khí mở miệng, hơn nữa cô chỉ sợ càng để lâu cô càng không dám hỏi, bởi vậy cô bèn lên tiếng: Lộ tiên sinh, chúng ta hiện giờ đang ở trong tình huống gì vậy?
Vụ Mang Mang tựa hồ vẫn đang lọt vào nơi sương mù, anh ta không nói không rằng bỗng dưng đưa cô tới biệt thự, còn đích thân xuống bếp nấu cơm, nghĩ ngược nghĩ xuôi vẫn thấy vô cùng bất thường.
Nếu bảo đó là vi anh ta có hứng thú với cô thì có phải là quá mức chấn động rồi không? Mấy hôm trước anh ta vẫn còn tỏ ra cao ngạo lạnh lùng kia mà, lẽ nào tự dưng đột nhiên tỉnh ngủ chắc?
Lộ Tùy đặt dao nĩa xuống, lấy khăn lau miệng, nhấp một ngụm nước rồi mới từ tốn trả lời.
Cô cảm thấy là tình huống thế nào? Lộ Tùy hỏi ngược lại.
Vụ Mang Mang không thích rơi vào thế yếu, bèn nói thẳng: Anh có ý phát triển quan hệ với tôi à?
Lộ Tùy gật đầu: Cũng có thể xem như vậy.
Sao lại ăn nói ỡm ờ thế chứ!
Lộ tiên sinh, tôi đi xem mặt là để kết hôn, vậy nên cũng muốn tìm một người có cùng suy nghĩ như mình. Vụ Mang Mang khẳng khái thể hiện lập trường.
Lộ Tùy chăm chú nhìn Vụ Mang Mang giây lát, đến lúc Vụ Mang Mang căng thẳng tới sắp không chịu nổi thì anh ta mới mở miệng thốt: Như em mong muốn, chúng ta qua lại để kết hôn nhé.
Vụ Mang Mang rất muốn đập đầu xuống bàn ngay tức thì, cái gì mà như em mong muốn chứ, kỳ thật cô muốn từ chối anh ta cơ mà?
Lộ tiên sinh...
Vụ Mang Mang bị Lộ Tùy chặn ngang: Nếu đã xác định xong quan hệ thì em có thể gọi anh là Lộ Tùy, hoặc gọi tên thân mật cũng được.
Vụ Mang Mang có phần không thể thích ứng nổi với nhịp điệu và hiệu suất làm việc mau lẹ của Lộ Tùy.
Xưng hô thân mật ư?
Vụ Mang Mang nhoẻn cười rạng rỡ, cất giọng nghịch ngợm: Chồng ơi, người ta không thích ăn cà rốt, lần sau đừng có cho vào nhé?
Lộ Tùy nghe vậy liền thích thú nhướn mi.
Vụ Mang Mang nói vậy vốn để chọc tức Lộ Tùy, nhưng trái lại bỗng khiến bản thân rợn hết cả người.
Ăn cà rốt vốn bổ mắt, đôi mắt em rất đẹp, đương nhiên phải giữ gìn. Lộ Tùy đề xuất.
Vụ Mang Mang có một khuyết điểm, hễ người ta khen ngợi tán tụng cô một cái, cô bèn ngại ngùng tới độ cun cút vẫy đuôi đi theo.
Thôi thì ăn cà rốt cũng được, dù sao cũng đâu phải thứ gì ghê gớm.
Dùng cơm xong, Lộ Tùy mời Vụ Mang Mang tản bộ, trên đảo có một căn nhà ấm, toàn là cây trồng theo phương pháp thủy canh*.
*Thủy canh: Hay còn gọi là phương pháp trồng cây không đất, thường là các loại cây quả được trồng trong các nhà kính, nhà ấm.
Vụ Mang Mang nheo mắt nhìn, thấy cà rốt ở khắp mọi nơi, rốt cuộc là anh ta thích ăn chúng đến mức độ nào chứ?
Anh cầm tinh con thỏ à? Vụ Mang Mang giở giọng chế giễu, nhưng vô tình lại tỏ ý muốn biết tuổi tác của Lộ Tùy.
Chỉ là rất thích ăn thôi. Lộ Tùy đáp.
Dạo bộ xong, Lộ Tùy đi vào thư phòng xử lý công việc, Vụ Mang Mang thì đứng ngẩn ra trước tấm cửa kính trong suốt, tự nhủ có phải bọn họ đang bước vào cuộc sống của một đôi vợ chồng già hay không?
Cơm nước xong thì tản bộ, tản bộ xong thì anh đi làm việc, tôi tự nghịch di động?
Đây chính là cái giá khi yêu đương với những người đàn ông lớn tuổi à.
Còn nữa, khi nãy anh ta còn bảo: Em có thể chơi di động, nhưng đừng chơi lâu quá kẻo hại mắt hại cổ.
Vụ Mang Mang chửi thầm trong bụng, cuộc sống chán chường thế này mà anh ta còn muốn quản cả việc cô nghịch điện thoại hay không ư?
Em muốn về nhà. Vụ Mang Mang mở cửa thư phòng hỏi thẳng Lộ Tùy.
Lộ Tùy ngẩng lên đáp: Mai anh sẽ đưa em về.
Vụ Mang Mang nghĩ anh ta đúng là người có lòng bất an cao vút.
Nhưng mà em không mang theo đồ thay. Vụ Mang Mang kiên trì nói.
Em vào phòng anh lấy tạm sơ mi hoặc áo khoác mà mặc, quần áo lót thì cởi ra giặt rồi đem phơi, sáng mai sẽ khô. Lộ Tùy nói cứ như thể chẳng có vấn đề gì quan trọng.
Có điều Vụ Mang Mang thì thấy rất nghiêm trọng, hôm nay mới là ngày đầu tiên mà đã mặc cả quần áo của đối phương? Tốc độ có phải nhanh gấp ba bình thường rồi không?
Vụ Mang Mang đứng im không di chuyển, Lộ Tùy lại ngẩng lên nói: Còn chuyện gì nữa nào? Nửa tiếng nữa xong việc anh sẽ sang với em.
Vụ Mang Mang quả thực á khẩu, cô đứng yên ở đây không phải có ý đòi anh ta phải chiều chuộng mình, đành ỉu xìu nói: Em vẫn muốn về nhà.
Nơi đây chính là nhà của em. Lộ Tùy khẳng định ngắn gọn.
Vụ Mang Mang dợm nói tiếp nhưng lại thấy Lộ Tùy bắt đầu cau mày.
Em có thể ra ngoài trước được không? Bây giờ anh phải làm việc. Lộ Tùy cất giọng hơi mất kiên nhẫn.
Vụ Mang Mang đành chán nản đóng cửa lại.
Lời tác giả: Trong lúc viết chương này tôi luôn nhớ tới Đường Đường.
Đứa con đáng thương, sáng nào ra khỏi giường nó cũng ỉ ôi với tôi: Con không đi học đâu, không đi học đâu...
Tôi toàn mặc kệ nó.
Tôi cầm cặp của nó ra khỏi nhà trước, nó vừa khóc vừa đi theo, miệng vẫn lẩm bẩm Con không đi học, không đi học đâu...
Lúc đó tôi cảm thấy nó vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Có lẽ nó không biết tâm lý đó nghĩa là thế nào. Đó chính là cảm giác không phản kháng được mà phải thuận theo cường quyền.
Đứa bé đáng thương.
Tình huống của Vụ Mang Mang cũng thế, tuy luôn nghĩ tôi không muốn đi, không muốn đi tí nào , nhưng chân thì vẫn ngoan ngoãn bước theo Lộ Tùy.