Lộ Tùy tháo mũ bảo hiểm xuống nói: Xin lỗi, tôi còn phải vội đi gặp khách hàng, cô biết mà, mấy bà già đó tính tình biến thái lắm.
Vụ Mang Mang nghẹn cả họng.
Vụ Mang Mang rũ vai xuống, cúi đầu lí nhí: Lộ tiên sinh, xin lỗi, ban nãy tôi đột nhiên lên cơn, hôm nay ra khỏi nhà quên chưa uống thuốc.
Thấy chưa, trêu người lại hại đến thân rồi.
Cúi xuống nhìn, chợt thấy đôi tất da chân đã bị rách, ôi chao, đen quá, Vụ Mang Mang không dám ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Đừng ngừng uống thuốc giữa chừng. Lộ Tùy khuyên.
Vâng. Vụ Mang Mang mặt dày đáp, gót chân của cô đang bị tróc cả da ra rồi đây này, chân cũng đau âm ỉ nữa, chỉ mong anh ta nhanh nhanh cứu vớt mình.
Lên xe đi. Lộ Tùy không có cái mũ bảo hiểm nào khác, bèn đưa luôn cái của mình cho Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang chần chừ: Tôi mà đội thì anh tính sao?
Sau đó lại tiếp: Tôi không sao đâu, Lộ tiên sinh, đằng nào đầu óc tôi cũng có bệnh, nếu chẳng may bị ngã thì chưa biết chừng lại khỏi hẳn cũng nên.
Lộ Tùy dửng dưng ra lệnh: Bảo cô đội thì cứ đội đi.
Thôi được rồi, đàn ông đi xe máy là ghê gớm tàn bạo nhất, Vụ Mang Mang bèn cầm mũ đội ngay ngắn.
Trong mũ tựa hồ vẫn vương lại mùi hương của Lộ Tùy, không hề khó ngửi.
Vụ Mang Mang hít thở một cái liền cảm thấy mùi vị của Lộ Tùy ngập tràn quẩn quanh.
Lúc ngồi lên xe, Vụ Mang Mang mới bất chợt phát hiện ra hôm nay Lộ Tùy mặc quần da.
Thảo nào khi thấy Lộ Tùy đi xe máy cô không hề ngạc nhiên.
Quen nhìn anh ta đóng bộ chỉnh tề rồi, bây giờ tự dưng lại thấy cả người tỏa ra khí chất thờ ơ phớt đời.
Đàn ông hư hỏng quả là hấp dẫn hơn nhiều so với đàn ông ngoan.
Vụ Mang Mang kìm nén nỗi xúc động tới muốn chảy máu mũi, giơ tay tóm lấy lưng áo Lộ Tùy.
Nếu cô mà là mấy bà già giàu có biến thái thì quả thực rất muốn sờ mó cái mông Lộ Tùy một phen.
Yêu cái xe máy này chết đi được.
Xe máy từ từ khởi động, Vụ Mang Mang không nhịn được, bèn lơ đãng lần tay xuống hông Lộ Tùy.
Đừng có sờ mó lung tung. Giọng nói của Lộ Tùy theo gió thổi tới.
Vụ Mang Mang đỏ mặt đặt tay về lại trên lưng.
Rõ thật là, nhạy cảm đến thế làm gì.
Xe máy càng lúc càng phóng nhanh, lách qua người đi đường như con thoi, khiến Vụ Mang Mang sợ hãi hét ầm lên, chỉ sợ Lộ Tùy đâm vào người khác.
Lộ Tùy hình như có nói vài câu gì đó, nhưng tạp âm quá to, Vụ Mang Mang không thể nghe rõ, đành phải hỏi đi hỏi lại: Anh nói gì? Nói gì hả?
Đến khi xe lên đường cao tốc, Vụ Mang Mang rốt cuộc cũng được trải nghiệm cảm giác nhanh như chớp giật điện nháy là như thế nào, thật ra tốc độ không hề nhanh hơn ô tô và tàu siêu tốc, nhưng cảm giác kích thích lại vượt trội hơn nhiều.
Trái tim trong lồng ngực cô nảy lên thình thịch, tựa hồ muốn chui ra khỏi cổ họng.
Vụ Mang Mang đột nhiên rướn người đứng lên, hai tay giang rộng đón gió: A, thoải mái quá!
Động tác này có vẻ khá nguy hiểm, Vụ Mang Mang chỉ giữ trong vài giây rồi mau chóng ôm siết lấy cổ Lộ Tùy.
Vụ Mang Mang chưa từng ngồi trên xe máy một cách thích thú như vậy, cô bèn nổi hứng cất cao giọng hát, vừa ôm cổ Lộ Tùy, vừa nghêu ngao: Ta đứng giữa trời gió, hận không thể quên đi nỗi đau buồn, nhìn trời xanh, mây di chuyển bốn phương, kiếm trong tay, hỏi thiên hạ ai là anh hùng...
Tựa hồ vẫn chưa đã nghiền, Vụ Mang Mang bèn đế thêm một câu: Tôi thật sự muốn sống thêm 500 năm nữa!
Tuy rằng Vụ Mang Mang chuyên hát sai nhạc, nhưng giọng hát thì khá hay, cô ngọt ngào xướng thêm một câu: Nơi đây là cao nguyên Thanh Tạng...
Xe máy lượn một vòng khá đẹp mắt, đỗ phịch xuống trước cửa khu nhà Vụ Mang Mang.
Vụ Mang Mang ngây ngất xuống xe, cơ thể bay bổng nhẹ nhàng, đang định bỏ mũ ra thì thấy Lộ Tùy đã chủ động cởi ra giúp mình.
Vụ Mang Mang vừa nói cảm ơn, chợt thấy Lộ Tùy ghé sát mặt mình.
Vụ Mang Mang không kịp tránh, cảm nhận được hơi thở của Lộ Tùy vương vấn bên tai, cơ thể bỗng chợt mềm ra.
Cô ầm ĩ quá.
Vụ Mang Mang tức thì cứng đờ ra.
Ngây cả người.
Vụ Mang Mang nhảy lùi về sau một bước, chột dạ sờ tai hỏi: Anh làm gì thế?!
Lộ Tùy không đáp, chỉ cầm mũ đội vào, xoay người lên xe, nổ máy.
Vụ Mang Mang mau chóng chạy tới, dù cô nghe rất rõ nhưng vẫn cố chống chế: Ban nãy tôi cứ lải nhải bên tai anh như vậy à? Xin lỗi nhé, tôi cứ tưởng anh không nghe thấy.
Lần sau đừng có hát trước mặt tôi nữa. Ngữ khí của Lộ Tùy mang cảm giác nghiến răng nghiến lợi.
Vụ Mang Mang gật đầu, giơ tay lên trán, chào theo kiểu quân đội: Yes, Sir.
Đến khi Lộ Tùy lái xe đi, Vụ Mang Mang lại không kìm được bắc loa bằng tay, gào lên: Chú ơi, hôm nay chú đẹp trai lắm!
Không cần biết Lộ Tùy có nghe thấy hay không, Vụ Mang Mang vẫn phấn khởi lao vào nhà, lúc bước qua cửa mới chợt nhớ ra hình như mình quên mất cái gì đó.
Nghĩ đi nghĩ lại một hồi mới phát hiện đôi giày cao gót vẫn cầm trong tay không biết quăng bố đi đâu mất rồi.
Đau khổ quá, mấy nghìn tệ của cô.
Vụ Mang Mang chỉ hối hận được một giây rồi chạy vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó vừa uống rượu vang pha soda, vừa ngâm mình trong bồn tắm đăng ảnh lên weibo.
Đây là bức ảnh mà cô đã phải mạo hiểm tính mạng chụp ra đấy.
Theo điều tra thì một năm số người chết vì tự sướng còn nhiều hơn số người chết vì sóng thần, may mà đêm nay Vụ Mang Mang không góp thêm vào con số đó.
Ảnh chụp Vụ Mang Mang ôm lấy cổ Lộ Tùy bằng một tay, nghiêng người đứng vắt vẻo trên mô tô.
Trông oai hùng hiên ngang chưa kìa.
Weibo lập tức nhảy ra vô số người comment, bọn họ hết mực khen ngợi dáng người của Lộ Tùy. Vụ Mang Mang không hiểu nổi tại sao bọn họ lại có thể nhìn ra được dáng vóc của anh ta nữa, rõ ràng anh ta chỉ lộ mỗi một cái gáy với vài chỗ hiếm hoi nữa thôi mà.
Loại xe cũng mau chóng được bọn họ tìm ra.
Mọi người nhất loạt comment Đúng là thổ hào nha .
Nhưng có hai người đột nhiên gửi tin nhắn cho cô, tựa hồ là hẹn nhau cùng gửi vậy.
Cô ngồi xe của Lộ Tùy à?
Vụ Mang Mang kinh ngạc giật mình, xem ra hai người này không chỉ là người quen của cô mà có khi còn là người quen của Lộ Tùy ấy chứ.
Vụ Mang Mang hít sâu một hơi, click vào weibo của đối phương, phát hiện một trong số weibo của hai người chỉ có mỗi cái tên, không có bạn bè nào cả.
Còn weibo của người kia thì kết bạn lung tung, chẳng thấy đăng gì. Vụ Mang Mang thầm nghĩ chắc người này sợ bị người khác biết thân phận nên mới giấu diếm như thế.
Vụ Mang Mang không khỏi nảy sinh hiếu kỳ, hai người này rốt cuộc là ai?
Nếu hỏi thẳng thì đối phương chắc chắn sẽ không nói, có khi còn tung hoả mù cũng nên.
Vụ Mang Mang cười khẩy, cô đang buồn chán đây, dù sao thì người ta cũng nhắn tin riêng, dù chắc sẽ không xâm phạm gì đến danh dự của người nào đó, vậy nên cô bèn nhắn tin trả lời lại.
Tôi ngồi xe BF của tôi, làm sao vậy?
Vụ Mang Mang hung hăng trả lời.
Cô không trực tiếp thừa nhận cô ngồi xe Lộ Tùy, cho nên cô cũng chẳng sợ người nào đó buộc tội cô bịa đặt.
Hơn nữa, BF có thể là viết tắt của boyfriend, nhưng cũng có thể là viết tắt của từ bác , Lộ Tùy từng đấy tuổi rồi, gọi anh ta là bác cũng chẳng tổn thọ lắm đâu.
Tôi không tin. Người có nickname Cả đời suôn sẻ nhắn tin lại.
Vụ Mang Mang đoán người này là một cô gái, ắt hẳn yêu thầm Lộ Tùy đây, nếu không thì sẽ không để ý cô tới vậy, lại còn khăng khăng chờ cô trả lời nữa.
Người còn lại là Tôi có phong cách thì sáng hôm sau mới trả lời lại tin nhắn của Vụ Mang Mang: Sức khoẻ của BF cô thế nào?
Vụ Mang Mang thầm nghĩ, người này chắc hẳn là một chàng trai thầm yêu mình.
Giống như đàn bà luôn thích so bì nhan sắc, đàn ông luôn thích so bì kích cỡ dài ngắn của cậu nhỏ .
Vốn dĩ những câu hỏi thế này cô không nên trả lời.
Nhưng mà đây chỉ là trên mạng thôi, Vụ Mang Mang làm sao mà lại không dám trả lời chứ.
Khoẻ lắm. Vụ Mang Mang nhanh chóng nhắn lại.
Tần suất và thời gian duy trì thế nào? Đối phương lập tức hỏi.
Hỏi gì mà kỹ thế?
Vụ Mang Mang hơi phân vân, không hiểu đối phương rốt cuộc là người thầm yêu mình hay là muốn tìm hiểu chuyện riêng tư của Lộ Tùy nhỉ?
Thế nhưng ai lại dở hơi đến mức quan tâm tới Lộ Tùy như vậy? Người hào hứng muốn biết những chuyện nhỏ nhặt vô vị như vậy có lẽ là người khá thân với Lộ Tùy.
Người có thể chỉ từ một bóng lưng mà nhận ra được Lộ Tùy thì chắc chắn phải là người thân cận với anh ta, có điều Vụ Mang Mang không thể nghĩ ra được ai lại là người tẻ nhạt như vậy.
Nhưng bằng trực giác của bản thân, Vụ Mang Mang suy đoán rất có thể đó là Ninh Tranh.
Có điều Ninh Tranh tốt xấu gì cũng quản lý một tập đoàn dược phẩm, sao lại rảnh rỗi mà để ý những chuyện thế này nhỉ?
Nửa tiếng, một đêm ba lần, còn anh thì sao? Vụ Mang Mang tự khoác lác khoe khoang thay cho bác (BF) Lộ, để phòng ngừa nếu chẳng may tương lai anh ta biết được cũng sẽ không trừng trị nặng tay.
Hoan nghênh cô tới thử. Đối phương gửi tới một icon hình mặt cười toe toét.
Vụ Mang Mang thực sự không đoán được ai mà lại thô bỉ đến vậy.
Vụ Mang Mang không hào hứng mấy, bèn xoay người đi mặc áo blouse rồi vào phòng làm việc.
Tới bữa trưa, Vụ Mang Mang mới mở máy di động lên.
Tôi có phong cách lại gửi tin nhắn tới: Thôi được rồi, không đùa với cô nữa, có điều con gái thì đừng có nhận bừa BF như thế, cũng đừng kém hiểu biết như vậy.
Anh mới là người không hiểu biết ấy, không làm được lại dám nói tôi ngu dốt hả?
Vụ Mang Mang hừ một tiếng.
Tiếp đó cô nhìn xuống một tin nhắn mới được gửi tới từ nửa tiếng trước: Tại sao không trả lời?
Ô hay, cái gã này tưởng tin nhắn riêng tư là công cụ chat chit à?
Anh dựa vào đâu mà bảo tôi nhận bừa BF hả? Chính anh không làm được liền nghĩ người ta cũng thế chắc? Tôi thấy anh mới là người kém hiểu biết đấy. Vụ Mang Mang thẳng thừng đáp lại.
Nếu anh ta mà làm được như thế, khẳng định em không thể chịu nổi. Đối phương trả lời ngay.
Cái gì đây? Hắn ta dựa vào đâu mà biết Vụ Mang Mang cô không chịu nổi?
Lại còn dám tuyên bố đầy chắc nịch nữa chứ.
Vụ Mang Mang nhất thời nảy sinh hứng thú, hỏi: Vì sao anh lại nói thế?
Tôi tìm hiểu rồi, chắc chắn anh ta không phải BF của cô.
Vụ Mang Mang thầm tức nghẹn, cứ tưởng bản thân mình thông minh bẫy được đối phương, nào ngờ bị hắn ta nói cho nghẹn họng.
Lần này đương nhiên cô có chết cũng không chịu thừa nhận.
Chỉ cần cô kiên trì khẳng định, đối phương sẽ tự khắc hoài nghi phán đoán của mình.
Ha ha, nếu không tin thì anh đi mà hỏi anh ấy. Trả lời xong Vụ Mang Mang bèn dứt khoát tắt màn hình, cắm cúi ăn cơm.
Có điều Vụ Mang Mang không phải là người có thể kiên nhẫn không mở di động ra xem, cô vừa ăn vừa F5 weibo, thấy đối phương không hề trả lời lại.