Editor: L’epsoir
*
Chu Nghiên đồng ý, rồi lại ngủ một lát, sau đó cô cảm giác được chủ tịch đã tỉnh dậy, rút cánh tay ra khỏi lưng cô, sau đó đánh thức cô dậy.
Giọng hắn có vẻ không vui vẻ cho lắm: “Dậy, ăn sáng.”
Chu Nghiên mở to mắt, vẻ mặt sợ hãi, trên khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ hiện lên vẻ xấu hổ, đôi mắt mờ mịt như nước mùa thu nhìn người đàn ông, hai tay kẹp một cái chăn mỏng che lại đồi núi tuyết, đứng dậy thật cẩn thận, đã bị người đàn ông từ sau lưng ném tới một bộ quần áo.
“Mặc vào.”
Chu Nghiên nhặt lên, phát hiện đó là một chiếc váy màu xanh nhạt có diềm xếp nếp ở một bên vai, lúc này có chút cứng đờ.
Từ Lệ nhìn ra bộ dáng trầm mặc kháng cự của cô, cười lạnh một tiếng, lúc này mới tới được đâu.
Trước khi đi ngủ, hắn đã gửi tin nhắn cho bạn bè có mở câu lạc bộ, yêu cầu đối phương mang cho hắn một ít đồ chơi.
Cô bé của cô quá chật, chờ khi cô mở rộng tốt hơn, còn khóc nữa.
Chu Nghiên mặc chiếc váy mà chủ tịch đưa, không nhớ ra đối phương đã cho quản gia chuẩn bị xong từ khi nào.
Đêm qua cả hai người đều không ngủ không phải sao?
Cảm giác thân dưới ngứa ngáy, Chu Nghiên lại cảm thấy khó chịu ma sát hai chân.
Từ Lệ ở bên cạnh nhìn cử chỉ mất tự nhiên của cô, cho rằng cô không quen ăn mặc hở hang như thế.
Người vợ bảo thủ này nhìn từ trên xuống dưới đều thấy rất bình thường, nhưng càng nhìn lại càng thấy dâm dục.
Bờ vai mảnh ôm lấy đôi núi tuyết hùng vĩ, cần cổ mềm mại chọc người ta thèm nhỏ dãi.
Vai của cô không phải kiểu vai vuông phổ biến hiện nay mà là vai xuôi, vì quanh năm không thấy ánh sáng, đầu vai và đầu gối vừa mềm mịn lại trắng hồng bóng loáng tựa như trái đào mật khiến người ta nhìn chăm chú, hận không thể cắn một miếng.
Đôi chân dài mềm mại không thể nghi ngờ rất hợp để quan hệ bằng chân.
Từ Lệ cảm thấy thân thể đang nóng lên từng đợt, Chu Nghiên với khuôn mặt quyến rũ mời gọi còn chưa tiến lên, hắn đã ôm lấy cô trước, vòng tay qua eo cô, nửa bế cô lên, hôn lên đôi môi động lòng người của cô.
Trong mắt hắn là du͙© vọиɠ của một con hổ hung dữ muốn ăn thịt người, mạnh mẽ đến mức như thể muốn ăn luôn Chu Nghiên.
Hắn mυ"ŧ môi lưỡi của cô, khuấy đảo nước bọt trong miệng cô lên.
Chu Nghiên cố gắng nhiệt tình học theo một cách vụng về, nhưng lại quên hô hấp dẫn đến đầu óc choáng váng.
Cũng may người đàn ông nhanh chóng buông lỏng cô ra, hít một hơi kiềm chế lại, ánh mắt thờ ơ nay lại như đang suy tư gì đó mà lướt qua hai mắt đang mơ màng của cô: “Ái Nhi, em có biết bổn phận của người vợ là gì không?”
Chu Nghiên nhanh chóng phản ứng lại, nhận ra người đàn ông đang trêu đùa cô một cách trắng trợn không kiêng nể, đồng thời dạy cho người vợ gần như tờ giấy trắng này một ít tà niệm của hắn.
Cô chớp chớp mắt, dáng người đầy đặn như ma quỷ, khí chất lại ngoan ngoãn tựa thánh nữ: “Muốn hôn Lệ.”
Cô thử nói một câu thăm dò, mang theo vẻ thấp thỏm bất an và nghiêm túc chỉ có ở mình cô.
Sau đó cô rướn người lên phía trước, hôn lên khóe môi dưới ánh mắt hài lòng của Từ Lệ.
“Bé ngoan.”
Từ Lệ tựa như một ông vua lộ ra vẻ mặt hài lòng, nhưng lại nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng nghiêm nghị: “Chốc nữa tôi sẽ nới lỏng cô bé cho em, để sau đó dươиɠ ѵậŧ bự của tôi có thể tiến vào cô bé của em, em phải phối hợp đấy có biết không?”