Editor: L’epsoir
*
Bỗng nhiên tiếng máy sấy biến mất, tiếng bước chân đi dép của người đàn ông tiến lại đây.
Tiếng nệm kêu ‘ọp ẹp’ vang lên, Chu Nghiên đột nhiên mở mắt ra, chỉ nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở bên cạnh cô, hơn nữa còn đang nhìn cô từ trên cao xuống.
Chu Nghiên căng thẳng ngồi dậy, bộ dáng giống như một con thỏ trắng nhỏ đang lo lắng sau khi làm sai điều gì đó.
Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng: “Em làm gì mà căng thẳng như vậy? Sợ tôi sẽ đánh em sao?”
Chu Nghiên vội vàng lắc đầu, hơi nước hiện lên trong mắt, tựa hồ đang khẩn cầu người trước mắt buông tha cho cô, Từ Lệ vẫn không bị lay động, ngữ khí vẫn như trước sau như một: “Em có biết làm vợ có nghĩa là gì không?”
Rất hiển nhiên, bây giờ hắn mới nhớ tới người vợ rẻ tiền của mình đến từ miền núi, chuyện gì cũng không biết.
Chu Nghiên chính là vì thế mới bộc lộ ra sự yếu thế, ánh mắt ngây thơ nhìn người đàn ông, giọng nói yếu ớt: “Tộc trưởng nói, yêu cầu em phải nghe lời ngài.”
“Vậy sao?”
Khóe miệng Từ Lệ nhếch lên một nụ cười lãnh đạm, một giây sau, giọng điệu của hắn tùy ý: “Cởi đồ ra.”
Trên mặt Chu Nghiên hiện lên vẻ bất an và sợ hãi, nuốt nước miếng, trong ánh mắt hiện lên sương mù nhàn nhạt, nhưng vẫn chậm rãi ngồi dậy, sau đó hai tay run rẩy cởi dây áo choàng tắm dày cộm của mình ra.
Từ Lệ quan sát mỗi một chỗ trên người cô.
Cảm giác trước đó mình đã thua lỗ.
Hắn không nên ảo tưởng người vợ tương lai của mình thập hạng toàn năng ngang vai ngang vế với hắn, như vậy có lẽ không thực tế và chỉ làm tăng thêm sự bực bội của hắn.
Mọi thứ rất đơn giản mà không phải sao?
Lẽ ra hắn nên sớm nghĩ đến, cái gọi là sơn tộc luôn tìm kiếm dự hợp tác của nhà họ Từ, hoặc là nói lý do thoái thác rằng muốn nhà họ Từ chiếu cố.
Xem đây chỉ là một cuộc hiến tế, một cuộc hiến tế Thánh Nữ vì sự khao khát được che chở.
Mà hắn chính là chúa tể thần linh của tế phẩm này.
Thần linh có thể làm gì bất cứ chuyện gì với tế vật, không phải sao sao?
Vừa rồi ở trong phòng tắm, hắn căn bản không cần phải cố chịu đựng, ngay khi phát hiện đối phương, hắn giống như mãnh hổ đói khát đã lâu, muốn hưởng thụ một con mồi đưa đến trước mắt.
Cắn cái cần cổ yếu ớt, để cho dòng nước ngọt ngào chảy ra.
Nói đến cần cổ yếu ớt, Chu Nghiên đã cởi áo choàng tắm vướng víu, cánh tay trắng như tuyết của cô hồng như hoa, run rẩy yếu ớt, hai vυ" tròn trịa vểnh lên, đầu vυ" to tròn lại hoàn mỹ giống như quả dâu tây, eo thon như ngọc, bụng dưới cuộn tròn, loáng thoáng lộ ra bóng dáng yếu ớt mờ nhạt, cô muốn giấu mình trong áo choàng tắm, nhưng người đàn ông lại đột nhiên vươn tay về phía cô.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay cô, giống như khi cô tự mình tắm rửa vừa rồi, sự đụng chạm tinh tế của đầu ngón tay khiến hắn run lên, hắn cảm giác mình tựa hồ vẫn còn đang duy trì bình tĩnh, lại tựa hồ đã thiêu đốt như một ngọn lửa cuồng nộ.
Chu Nghiên nhìn đôi mắt lạnh lẽo của người đàn ông, một giây sau, cô giống như con cừu non bị ngã xuống giường.
“A… Cầu xin… Ngài…”
Chu Nghiên đáng thương cầu xin, trong con ngươi ánh lên nước mắt, người đàn ông lại không chút do dự kề sát cả người mình vào người cô, bụng dưới căng chặt lập tức chống lại gốc đùi của cô.
“Nóng, nóng quá… Hưm…”
Hơi thở nam tính xâm lược thân thể vốn nhạy cảm của cô, gương mặt tuấn mỹ lại lạnh lùng của Từ Lệ áp sát, ánh mắt vững vàng nhìn chằm chằm phản ứng của cô, nhưng môi lại rất nhẹ nhàng tiến lại gần, liếʍ láp đôi môi hồng của cô, đôi môi mềm mại như thạch của cô bị hắn nhẹ nhàng mυ"ŧ vài giây, cô như không chịu nổi mở miệng.
“Hừm, chậc chậc…”
Người đàn ông say sưa nhấm nháp đôi môi vợ mình, đôi mắt nhìn chằm chằm vào sự ngượng ngùng, sợ hãi và co rúm lại trên khuôn mặt của người phụ nữ, không bỏ qua sự mê ly chợt lóe rồi biến mất của cô.