Editor: L’epsoir
*
Chu Nghiên cởi bỏ quần áo vướng víu trên người, vén mái tóc dài lên, thưởng thức mỹ mạo và dáng người động lòng người của mình, một vẻ đẹp ma mị như vậy, lại là một nữ chính đóa hoa trắng.
Chu Nghiên chỉ có thể nói hệ thống thật sự chơi hay lắm.
Hệ thống im lặng nhìn cảnh này, thiếu kiên nhẫn nhắc nhở cô: “Cô nhớ rõ nhiệm vụ của mình là tốt rồi.”
Chu Nghiên từ chối cho ý kiến, lộ ra nụ cười thần bí thanh thuần yên tĩnh, nhẹ vuốt ve thân thể đang kích động của mình.
Ái Nhi.
Đây là tên của cơ thể này, một công cụ hôn nhân đáng buồn của các gia đình xa xưa trong thế giới hiện đại.
Ái Nhi luôn sống trong rừng sâu núi thẳm từ nhỏ đến lớn, thường xuyên bị nhốt trong một căn phòng, tính tình yên tĩnh và ngoan ngoãn, đột nhiên có một ngày cô bị tộc trưởng đưa đến thành phố lớn sinh sống, hơn nữa không hiểu sao sau khi kết hôn với một người đàn ông nhìn qua vô cùng lạnh lùng, còn sống chung với nhau.
Ái Nhi tuân theo mệnh lệnh của tộc trưởng, nhưng người đàn ông lại thường xuyên đi sớm về khuya, không bao giờ tiếp xúc với cô.
Đối với người vợ bảo thủ có tính cách yên tĩnh trầm tính, hắn không hề có cảm xúc gì.
Ái Nhi vốn đã quen với cuộc sống khép kín như vậy, ai biết được người đàn ông lại đột nhiên mang về một cô gái có diện mạo diễm lệ, hơn nữa còn giải trừ quan hệ hôn nhân với cô.
Đương nhiên người đàn ông đó không đuổi Ái Nhi đi ngay lập tức, mà là để cho cô sinh sống với hắn và cô ta, ba người trong trang viên khổng lồ này.
Cho đến một ngày, Ái Nhi bị người phụ nữ xinh đẹp ấy giao cho một kẻ buôn người, sau đó trôi dạt qua biển, trải qua một cuộc đời bất hạnh sau đó là chết một cách thảm thiết.
À, quên nói nữa, hệ thống này là hệ thống hình thành xác thịt đã từng ràng buộc với người phụ nữ xinh đẹp đó, cũng chính là nữ phụ độc ác.
Chỉ sau đó, nó đã bị phản bội và vứt bỏ, thế nên bây giờ nó quyết định điên cuồng trả thù những nữ phụ độc ác này.
Nữ phụ truyện thịt độc ác có thể cướp mất nam chính, vậy nên nếu nói, nữ chính gốc cũng là nhân vật nữ thuộc về truyện thịt thì sao?
Học theo hệ thống rút ra suy luận từ một ví dụ sau đó là đưa ra hàng nghìn lựa chọn, tiếp tới nó lại chọn tấm chiếu cũ Chu Nghiên.
Trong phòng tắm, Chu Nghiên ngâm nga một giai điệu không biết tên, bôi sữa tắm lên làn da mịn màng mơn mởn của mình, không hề bị lay động bởi tiếng nhắc nhở vang lên của hệ thống trong lỗ tai.
“Từ Lệ đã về rồi, cô cũng không nên đánh mất hình tượng của mình, nếu không tôi cũng không bảo vệ được cô đâu.”
Chu Nghiên cười khẽ: “Biết rồi.”
Nhìn cô dễ nói chuyện như vậy, trong lòng hệ thống lại không khỏi cân nhắc, có chút ảo não có phải mình đã chọn nhầm người rồi hay không.
Chu Nghiên tiếp tục ngâm nga bài hát, mặc dù khúc nhạc không đúng giai điệu, nhưng chất giọng của cô dễ nghe, không phải là chất giọng nũng nịu trong trẻo của thiếu nữ, mà là có chút sợ hãi yếu ớt, giống như một con chim vàng anh nhỏ bí mật thả mình bay dưới ánh nhìn chằm chặp của một con chim sơn ca.
Có chút tràn đầy sức sống, lại có chút nhát gan và rụt rè.
Từ Lệ phiền não đẩy cửa tiến vào trong phòng, từ khi đồng ý kết thông gia nhờ vào lời khuyên nhủ của ba Từ cho tới hôm nay, trang viên vốn hắn vốn còn tương đối thưởng thức này dần trở nên khiến người ta không thể chịu đựng được nữa.