Editor: L’epsoir
*
Cô bị người đàn ông ôm vào lòng không thể động đậy, hai chân ngồi khóa trên người đối phương, gậy thịt vẫn còn một đoạn ở bên ngoài, ép lỗ thịt mềm mại tiếp nhận lấy.
“Ưm ưm a a a, ư a a a ưm…”
Người đàn ông ôm eo cô, đưa đẩy như tàu lượn siêu tốc, hắn vùi đầu vào ngực cô, bú hai núm vυ" đã bị bào mòn của cô, đầu vυ" bị kéo căng dường như đã chết lặng, mong muốn người nọ phải tăng lực độ lên mới được.
“vυ"… vυ"… Ăn… Muốn được cắn…”
“Ư ư ưm hừ…”
Chu Ngiên rầm rì ôm lấy mái đầu đen nháy của Từ Lệ, ấn xuống thật mạnh, vùi hắn vào bên trong đôi gò bồng.
Hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ triền miên từ nửa thân trên và trong lỗ thịt.
Cô không thể nói nên lời, ngồi trên phần hông thon thả rắn chắc của hắn.
Cô chỉ có thể rầm rì, phả ra hơi nóng, cả người bị cắn đến tê dại.
Lại một đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nữa bắn ra, Chu Nghiên mềm mại nói: “Cô bé bị đâm hư rồi, rách… rách mất…” Hai người hôn nhau triền miên, vẻ lạnh lùng của Từ Lệ đã hóa thành lười biếng: “Không rách được, cô bé sẽ không sao đâu, vẫn còn một đoạn chưa tiến vào…”
“Tiến, tiến vào…”
Chu Nghiên rêи ɾỉ, tiếp tục hôn môi với Từ Lệ, thúc giục hắn: “Ngứa, ngứa lắm rồi.”
Từ Lệ vừa thúc vào vừa bế người lên, đi đến trước bàn làm việc nhỏ cạnh giường, rồi đặt cô lên bàn.
Hắn kéo chân cô ra, nhấp thật mạnh, dù luôn có một đoạn bị thừa ra ngoài, nhưng từng cơn kɧoáı ©ảʍ vẫn gần như bao phủ hai người.
Hỗn hợp bọt trắng và chất lỏng đặc sệt chầm chậm nhỏ giọt trên mặt bàn, đồi vυ" bự của Chu Nghiên lắc lư trong không trung như thể đang khiêu vũ, trắng xóa tựa sóng biển nhấp nhô.
Từ Lệ ôm cô, rút dươиɠ ѵậŧ bự ra khỏi cô bé, thời điểm sắp bắn bèn đặt lên ngực cô rồi xuất đầy tinh lên đó.
tϊиɧ ɖϊ©h͙ trước đó đã đông đặc lại trên núm vυ" đỏ tươi, làm nó phồng lên như quả nho, Từ Lệ tiện tay lấy một cái kẹp vυ", rồi kẹp vào vυ" cô, sau đó lại nhấp một cái thật mạnh, khiến Chu Nghiên chỉ có thể kêu khóc: “Ngứa, đau… Mau, đâm đi, Lệ ơi…”
Cuối cùng bụng dưới của Chu Nghiên đã trướng to, cả người gần như đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙, như thể mới tắm bằng tinh, bấy giờ Từ Lệ mới chậm rãi dừng lại.
Nhưng hắn không muốn rời khỏi lỗ thịt mềm mại kia ngay lập tức, bên trong vẫn còn một bụng đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, hắn ôm người ngủ hai tiếng xong mới đứng dậy đi tắm rửa.
Ăn cơm tối xong, Chu Nghiên buồn ngủ không đứng dậy nổi, Từ Lệ bế cô vào phòng ngủ chính, rồi sau đó đóng chặt cửa, xong mới phân phó cho quản gia: “Sau này nếu có thể thì không cần phải mở rèm cửa sổ, khi nào phu nhân muốn ra ngoài, ông nhất định phải để ý, đừng để cô ấy bị nắng chiếu vào.”
Lão quản gia kiến thức rộng rãi như đang suy tư điều gì đó: “Phu nhân bị dị ứng với ánh nắng mặt trời sao?”
Từ Lệ thoải mái đáp: “Chắc là vậy, tìm thuốc dị ứng đem tới đây đi.”
“Vâng.”
Giải quyết chuyện này xong, không thể nghi ngờ tâm trạng Từ Lệ càng thêm khoan khoái, bực bội hóa thành hư không, quay lại phòng ngủ bầu bạn với vợ.
…
Sau nửa tháng kể từ khi hai vợ chồng khai bao, Thẩm Hi Duyệt mới xuất hiện.
Từ Lệ từ chỗ ông nội biết được có người muốn đến trang viên làm khách, lúc ấy hắn đang vội vã làʍ t̠ìиɦ trong vườn hoa, vì mất kiên nhẫn nên đã đồng ý.
Hắn không hỏi xem người đó béo gầy nam nữ già trẻ ra sao, hắn chỉ biết người đó là con gái của một người bạn với cha Từ, cần hắn phải chăm sóc một khoảng thời gian.
Mới đầu ấn tượng của Từ Lệ là một người phụ nữ cỡ trung niên.