Editor: L’epsoir
*
Ngay lúc này hệ thống lại nhắc nhở Chu Nghiên: “Bởi vì lý do huyết thống, ánh mặt trời sẽ khiến da cô bỏng rát đó, ngăn anh ta lại đi!”
Chu Nghiên giương mắt nhìn Từ Lệ, không lên tiếng, yên tĩnh nằm trong ngực chồng.
Ánh mặt trời chiếu vào trong nhà, kéo theo làn bụi tung tăng nhảy múa, làm cho khung cảnh có vẻ ấm áp hơn đôi chút.
Từ Lệ vẫn giữ người trong lòng mình, muốn đút đồ ăn cho vợ, lại thấy cô đột nhiên bắt đầu run rẩy, tựa như đang sợ hãi đều gì đó.
“Ái Nhi?”
Hắn nhướn mày, người vợ dần ngẩng đầu lên một cách cẩn thận, để lộ ra một khuôn mặt cuốn hút, nhưng sắc mặt lại có chút tái nhợt.
Cô lắc lắc đầu không nói lời nào, Từ Lệ cũng không nói gì thêm, mà chỉ để cô ngồi lên chiếc ghế nhỏ đặt giữa hai đùi hắn, về cơ bản là ngồi lên người hắn, bắt đầu ăn uống.
Lão quản gia chuẩn bị vài món Trung và món Tây, như vậy có một chỗ tốt đó là không phải lãng phí thời gian lựa chọn những món mình không thích, nhưng khuyết điểm chính là khá lãng phí.
Nhưng chút lãng phí này đối với Từ Lệ chỉ như hạt cát trên sa mạc, hắn vốn không cảm thấy đây là một sự lãng phí.
Giống như nếu vợ hắn cảm thấy không thoái mái, hắn cũng sẽ không cố gắng làm đến cùng.
Ít nhất trước mắt, hắn vẫn sẽ giữ nguyên bản tính thờ ơ, lười tìm hiểu chi tiết những việc mình không quan tâm, kể cả du͙© vọиɠ đối với vợ, dù đã trở thành ưu tiên hàng đầu, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ thờ ơ với sức khỏe của vợ.
Ăn xong bữa sáng, Từ Lệ cũng không định tách ra với vợ.
Nhưng hắn cũng nhìn ra được vợ đang có gì đó không được tự nhiên, nên đã phân phó cho quản gia một lúc nữa nếu nhận được món đồ chơi mà bạn hắn đưa tới thì hãy lập tức đưa cho hắn.
Sau đó hắn lại dẫn vợ vào phòng làm việc, nhốt cô ở bên trong phòng nghỉ, còn bản thân thì ra gian ngoài làm việc.
Trên người bắt đầu nóng lên, bộ phận phập phồng trên cơ thể xuất hiện đốm đỏ, Chu Nghiên nằm nghỉ ngơi trên giường ở phòng trong.
Hệ thống châm chọc mỉa mai: “Đây là do cô tự chuốc lấy cực khổ thôi, anh ta hoàn toàn chẳng phát hiện gì cả.”
Chu Nghiên cười, sau đó nằm trên giường bắt đầu ngủ.
Đang ngủ say giấc, bỗng cô nghe thấy tiếng cọt kẹt bên mép giường giống như tối hôm qua, cô ngây thơ mở mắt ra, lập tức thấy hai mắt Từ Lệ đang nhìn cô rất sâu.
Để ý thấy Chu Nghiên đã tỉnh dậy, hắn lạnh lùng và bình tĩnh nói: “Mở chân ra, vạch cô bé ra cho tôi.”
Chu Nghiên cắn môi chầm chậm ngồi dậy, đôi gò bồng đào nơi cánh tay đung đưa ra một làn sóng mê người, cô cuối cùng cũng hiểu vì sao người đàn ông lại chuẩn bị bộ váy này.
Cô chậm rãi kéo vạt váy lên, lộ ra đôi chân thon dài trắng trẻo đẫy đà.
Phía dưới là chiếc qυầи ɭóŧ ren bán xuyên thấu, người đàn ông gần như không suy nghĩ mà cởi nó xuống, làm lộ ra phần bánh bao mập mạp bên dưới.
Đóa hoa hồng nhỏ nhạt dưới khu rừng đen vừa yên tĩnh lại có chút lộ liễu, hình như bị lộ ra trong lúc cô đang ngủ.
Người đàn ông vươn tay đùa nghịch cô bé một lúc, sau đó hắn vạch môi âʍ ɦộ ra, mùi thơm thoang thoảng phả lên mũi, một dòng nước dâm dần dần chảy ra, lớp thịt đỏ mềm bên trong sáng bóng như ngọc trai, lối vào khít chặt gần như không có khe hở dần xuất hiện trước mắt Từ Lệ, mà gậy thịt thô to cương cứng của hắn cũng đã phồng lên dưới lớp quần âu.