Kiều Ninh biết âʍ ɦộ của mình nhất định đã bị những người đàn ông này làm cho đỏ lên cả rồi, nhưng bọn họ hình như vẫn không có ý định buông tha cho cô bé.
Thật ra, so với chuyện bị cưỡng hiếp ở đây, tiềm thức thiếu nữ càng lo lắng một chuyện khác hơn, đó là nếu tới trời tối mà cô bé vẫn chưa về đến nhà chú thím, mẹ nhất định sẽ rất tức giận.
Thiếu nữ càng nghĩ càng sợ, vừa mới phân tâm đã có một bàn tay khác sờ vào khe huyệt của cô bé, ngón tay chai sần như vỏ cây cọ vào thịt non bên trong âm đa͙σ làm hai chân thiếu nữ không nhịn được mà run rẩy, phải hít sâu mấy hơi mới có thể ngừng thở dốc.
"Mấy chú... xong... xong chưa..."
"Bé con đang gấp đi đâu à?"
Âm huyệt non mềm liên tiếp bị bàn đàn ông giày vò, cọ xát đến nỗi nó vừa ngứa vừa sưng, thiếu nữ còn bị ép không thể khép chân lại để giảm bớt sự ngứa ngáy, thật sự sắp không trụ được rồi.
"Xin mấy người, tha cho tôi... tôi còn phải, đến trấn Thanh Đồng trước trời tối..."
Mấy gã đàn ông nghe những lời nói ngây thơ của Kiều Ninh thì không khỏi cười lớn, cảm thấy cô bé xinh đẹp này đúng là ngây thơ tới có phần đáng yêu.
Đến giờ mà vẫn nghĩ bọn họ thật sự giữ lời, chỉ sờ ngắm cơ thể của cô bé một lát rồi thả đi sao?
"Bé con, để chú dạy cho bé một kinh nghiệm sống, đó là đừng tùy tiện tin lời nói của đàn ông, nhất là đàn ông đang vuốt huyệt nhỏ của bé có biết không a."
Thiếu nữ không phải không nghĩ tới chuyện mấy người đàn ông này sẽ không giữ lời mà làm chuyện khác với mình, chỉ là cô bé vẫn còn ôm một chút hy vọng mà thôi.
"Nếu em chịu để dươиɠ ѵậŧ của bọn tôi cắm vào chỗ này của em..." Một gã đàn ông trong số bọn họ vừa nói vừa ác ý nhéo nhẹ ŧıểυ hạch trong non huyệt, gã thích thú khi nhìn thấy thân thể nõn nà của thiếu nữ run lên, cười nói tiếp: "Thì đợi sau khi bọn tôi thấy thỏa mãn sẽ thả em đi, lần này nhất định sẽ giữ lời."