Vệ sĩ, thư ký đi theo bên cạnh đều cúi đầu thấp hơn, nào ai dám nghe.
Ông ta đột ngột giơ tay tát Im Jiseong một cái thật mạnh, Im Jiseong nhận một cái tát, má phải nhanh chóng sưng đỏ lên, nhưng y chỉ cười lạnh, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, u ám: “Tôi chọc trúng bệnh khó nói của ông, ông thẹn quá hóa giận rồi à?”
Môi chủ tịch không tự chủ được khẽ run rẩy, sắc mặt âm trầm đáng sợ, ông ta lại giơ tay lên, lần này bị thư ký cản lại, nhắc nhở: “Chủ tịch xin ông hãy bình tĩnh.”
Thư ký liếc nhìn Bae Gawon ở cách đó không xa, nhắc nhở ông ta: “Có người đang nhìn ạ.”
Ánh mắt chủ tịch cũng nhìn qua, chú ý đến người ngoài là cô, có lẽ vì lo ngại ảnh hưởng không tốt bèn hậm hực thu tay về, lạnh lùng cảnh cáo Im Jiseong: “Lo cho bản thân mày trước đi!”
Nói xong liền xoay người bỏ đi, vệ sĩ vội theo sau.
Thư ký đi về phía Bae Gawon, cô biết thừa hắn định làm gì, chắc chắn là kiểm tra xem cô có lén ghi âm, quay phim, chụp ảnh không.
Lười đối phó với hắn.
Cô nhấn vào ô lưu trữ thứ hai, chọn tải lại tiến trình.
Bảng điều khiển hiện ra hộp thoại: [Xác nhận có tải lại tiến trình không?]
Cô vội vàng nhấn xác nhận.
Giây tiếp theo, tách cà phê trước mặt Bae Gawon vẫn chưa hề động đến, tách cà phê vẫn đầy.
Cô vội vàng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đứng ở một nơi gần hơn chỗ họ sắp cãi nhau, nấp sau chậu cây cảnh.
Không bao lâu sau, Im Jiseong và chủ tịch đi tới rồi cãi nhau, vị trí đứng và lời thoại không sai một ly.
Ngay lúc chủ tịch mặt mày tái mét, định tát Im Jiseong, cổ tay đột nhiên bị giữ lại, trước mắt xuất hiện một gương mặt trẻ trung xinh đẹp trong sáng.
Bae Gawon cong mắt, nở nụ cười ngạc nhiên: “Thật sự là ngài sao? Chủ tịch của Hanon! Cháu có thấy ngài trên tin tức, cha cháu mua rất nhiều cổ phiếu của Hanon đó ạ, nhờ phúc của ngài mà tài sản nhà cháu tăng lên không ít đâu.”
“Ngoài đời ngài trông còn già hơn trên TV một chút đó ạ, mỗi lần lên TV ngài đều trang điểm kỹ lắm phải không?”
Chủ tịch nghe câu đầu vốn còn rất vui, nửa câu sau thì vỡ trận luôn, mặt ông ta đỏ bừng, cố nén cơn giận, vẻ mặt có chút méo mó, lại không thể nổi giận với người lạ là cô, đành cố nặn ra một nụ cười: “Sau này cứ tiếp tục ủng hộ Hanon nhé, sẽ không khiến cha cháu thất vọng đâu, cháu cũng có thể sống một cuộc sống sung túc hơn.”
Nói xong, chủ tịch không thể ở lại thêm nữa, vội vàng dẫn thư ký và vệ sĩ rời đi.
Ông ta sợ cô gái trước mắt tìm mình chụp ảnh chung, rồi đăng lên mạng xã hội nói ông ta ngoài đời trông già, xấu hơn trên TV nhiều.
Nhìn bóng lưng vội vã của chủ tịch, Bae Gawon nhếch môi, xoay người nhìn Im Jiseong, thản nhiên nói: “Cậu nên cảm ơn tôi, nếu không thì giây tiếp theo cái tát kia đã giáng xuống khuôn mặt đẹp trai của cậu rồi.”
“Má phải của cậu sẽ sưng lên đấy.”
Im Jiseong lạnh lùng dò xét cô, ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Thay vì cảm ơn, tôi cho cô một lời khuyên, nếu cô còn muốn mặc nguyên bộ Chanel thì báo lại cho cha cô, nhanh chóng bán tháo cổ phiếu Hanon đi, bởi vì giá cổ phiếu sắp giảm rồi đấy.”
Bae Gawon khẽ nhướng mày, y định phanh phui chuyện cha y ngoại tình sao?
Cô không quan tâm, dù sao đây cũng là manhwa người lớn Hàn Quốc.
Cô chỉ thẳng thắn hỏi: “Có thể trực tiếp bù cho tôi số tiền sắp mất không? Gần đây tôi muốn mua một cái túi.”
Im Jiseong khẽ nhíu mày, cảm thấy hoang đường nhưng lại hợp lý, chủ yếu là vì cô hỏi quá tự nhiên, giống như đang trò chuyện phiếm với bạn trai mình vậy.
Y cụp mắt xuống, lấy ví tiền ra, đưa cho cô một chiếc thẻ, giọng nói lạnh nhạt: “Mật khẩu là mã cổ phiếu Hanon.”
Bae Gawon nhận lấy thẻ, y liền bỏ đi.
Còn mua đồ ngủ gì nữa, Bae Gawon vội vàng cầm thẻ đi kiểm tra số dư.
Hệ thống nhìn rõ số dư, vô cùng kinh ngạc: [Ký chủ, chuyện này còn kích thích hơn cả việc hai người lên giường nữa.]
[A a a bốn trăm triệu Won Hàn Quốc.]
Quy đổi ra Nhân dân tệ gần hai triệu, Bae Gawon cũng không ngờ chỉ đọc lại tiến trình một lần, giúp y tránh được một cái tát mà lại có thu hoạch lớn như vậy.
Lần này tạm thời không phải lo thiếu tiền tiêu nữa rồi.
...
Bae Gawon ôm thẻ ngủ, số dư lạnh lẽo còn ấm hơn cả chăn, chăn ấm thân, bốn trăm triệu Won Hàn Quốc ấm lòng.
Trong mơ, khuôn mặt trắng nõn vẫn nở nụ cười.
Hệ thống cũng cảm khái, quả nhiên không chọn sai ký chủ, những nữ chính mà Cục Quản lý Thời không cử đến trước đây đều thất bại ê chề, đừng nói đến việc lấy được tiền từ tay nam chính, về cơ bản còn chưa gặp mặt nam chính đã bị đuổi ra khỏi Sley vì xuất thân nghèo khó rồi.
Nó lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với ký chủ đang ngủ, kính phục cô!
Hôm sau, Bae Gawon tỉnh dậy với tinh thần sảng khoái, trang điểm xong xuôi xuống ăn sáng, cô vẫn mặc bộ đồ thuê hôm qua.
Bữa sáng ở Herose rất nổi tiếng, chủng loại vô cùng phong phú.