Tới buổi tối, ŧıểυ huyệt Bạch Thiến Thiến mới giảm sưng đỏ một chút, tuy chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng ít nhất lúc đi đường không phải chịu đau đớn như hồi sáng.
Bạch Thiến Thiến nằm trên giường, chuẩn bị tắt đèn, bỗng nhiên phát hiện bình nước màu đen trên bàn.
Cô lại ngồi dậy, cầm lấy chiếc bình nước, đùa nghịch nó trong tay.
Thiếu niên thanh tú như ánh mặt trời kia, mỗi lần nhìn thấy cô đều đặc biệt thân cận, giống như hai người là chị em ruột vậy, luôn nhìn cô với ánh mắt chờ đợi, giống như đứa bé chờ được khích lệ.
Trầm ngâm mộ lúc, cô mặc quần áo, cầm tiền và cái bình rời khỏi ký túc xá.
……
……
Nửa đêm, ở khu 3 rất an tĩnh, đa số đám phạm nhân đã ngủ.
Chỉ còn lại cá biệt vài phạm nhân đang làm vận động pít-tông.
Kẻ bị áp, liên tục phát ra tiếng rêи ɾỉ d͙â͙m͙ đãng.
Người áp người, dùng sức va chạm.
Đồng dạng là đàn ông, bắt đầu thịnh yến tiết dục.
Khu 3, phòng giam đơn của lão đại, chiếc giường đơn đong đưa kẽo kẹt kẽo kẹt, Mạc ŧıểυ Vũ mồ hôi đầy đầu, cắn răng chịu đựng hành động của người đàn ông phía sau, lỗ hậu phát ra tín hiệu đau nhức tới thần kinh não bộ, cả người cậu run rẩy.
Giang Ly quay lại nhìn sắc mặt khẩn trương của Mạc ŧıểυ Vũ, tiến lên, duỗi tay nắm cằm cậu: “Ngoan, đừng gạt tôi, ân?”
Mạc ŧıểυ Vũ bị Giang Ly dùng loại này ánh mắt nhìn đến thấp thỏm, thậm chí còn không cảm thấy đau đớn ở mông nữa, vội vàng lắc đầu: “Không có, không có, thật sự không có! Sao em dám lừa anh a? Chỉ là…… Chỉ là chủ nhân, hôm nay ngài quá…… Quá lợi hại, em có chút… chịu không nổi.”
Mạc ŧıểυ Vũ không dám oán giận Giang Ly hôm nay quá tàn nhẫn, không dám oán anh cố ý tra tấn cậu, chỉ có thể thay đổi cách nói tương đối lấy lòng.
Quả nhiên, Giang Ly cười, “ŧıểυ tử miệng thực ngọt a, trách không được khiến tôi yêu thích không buông tay.” Anh duỗi tay đến trước ngực Mạc ŧıểυ Vũ, khiêu khích vẽ xoắn ốc. Trong mắt, là cực hạn mị sắc, giống như hồ ly tinh mị hoặc, hấp dẫn.
Mạc ŧıểυ Vũ ra vẻ ngượng ngùng cười, cúi đầu, che dấu sợ hãi đáy mắt, cậu rất sợ tâm sự của mình sẽ bị người đàn ông tàn nhẫn trước mắt phát hiện.
Đừng nhìn Giang Ly nhẹ nhàng nói ra mấy lời này, nhìn như không mang theo bất luận lực sát thương gì, nhưng, nghe vào trong tai Mạc ŧıểυ Vũ, lại là sét đánh giữa trời quang.
Bởi vì một khi rời đi, kết cục chỉ có một, sống không bằng chết!
Giang Ly người này mặt ngoài luôn cười hì hì, nhưng, Mạc ŧıểυ Vũ rất rõ ràng, anh ta là kẻ tàn nhẫn độc ác, những bạn giường trước đó bị Giang Ly từ bỏ, có ai có kết cục tốt?
Còn không đều bị Giang Ly biến đổi pháp giết chết sao!
Mạc ŧıểυ Vũ cảm thấy, vô luận như thế nào cậu cũng sẽ không để bản thân rơi vào tình trạng này!
Ai ngờ, Giang Ly lại chán ghét nhấc chân, hung hăng đá Mạc ŧıểυ Vũ văng ra: “Cút đi! Loại nịnh bợ giả dối này thật ghê tởm.”
Mạc ŧıểυ Vũ kinh sợ, cả người run rẩy, dập đầu với Giang Ly: “Chủ nhân, em sai rồi! Chủ nhân, ngài đừng nóng giận, ngài tha thứ cho em một lần được không?”
“Hiện tại, lập tức, cút đi.” Giang Ly càng thêm không kiên nhẫn, liếc mắt một cái nhìn cậu cũng lười.
Mạc ŧıểυ Vũ tuyệt vọng, dưới ánh mắt cảnh cáo của Giang Ly, đành phải bò dậy, rời đi.
Vừa đến cửa, lại nghe thấy Giang Ly phía sau chậm rì rì nói: “Nếu em không muốn người phụ nữ kia chết oan uổng, tốt nhất nên chặt đứt tâm tư không nên có, bằng không…… Ha hả, em hiểu rõ tính cách tôi, không phải sao, bảo bối.”
Mạc ŧıểυ Vũ khiếp sợ trợn to mắt, thì ra, anh đều đã biết!
Xoay người, cậu theo bản năng muốn giải thích, “Chủ nhân, em……”
“Còn không rời đi?”
“…… Vâng, chủ nhân.”
Lòng Mạc ŧıểυ Vũ tràn ngập lời giải thích, nhưng đành phải nuốt trở lại trong bụng, cậu biết cho dù có nói cái gì đi nữa, Giang Ly cũng sẽ không tin, mang theo nội tâm đen tối, cậu rời khỏi phòng giam của Giang Ly.
Nhìn cậu rời đi, Giang Ly khinh miệt hừ lạnh: ” Sủng vật không nghe lời, lưu trữ có ích lợi gì?”