“Ha hả, nhanh như vậy đã ra, mèo hoang nhỏ, như vậy không có tính khiêu khích a.” Tiếu Lệ từ giữa hai đùi trắng nõn của Bạch Thiến Thiến ngẩng đầu lên, trên cằm rõ ràng còn dính một ít chất lỏng khả nghi.
Anh vươn đầu lưỡi đến bên miệng liếʍ liếʍ, bộ dáng cười xấu xa, cực kỳ tà mị!
Bạch Thiến Thiến vừa mới cao trào một lần, trong óc có một chút thanh tỉnh, ý thức được đã xảy ra chuyện gì, hốc mắt cô không khống chế được mà đỏ lên, cố nén nước mắt.
Bộ dáng quật cường như vậy, trong mắt đàn ông, còn hiệu quả hơn loại thuốc kích dụ̶c̶ mãnh liệt nhất!
Bạch Thiến Thiến gắt gao ngậm miệng, cũng không còn hơi sức đi trợn mắt với anh, giống như làm vậy là có thể trốn tránh sự thật bản thân đang bị nhục nhã, chỉ có lông mi không ngừng rung động, bán đứng cảm xúc của cô.
“Đừng khẩn trương a, mèo hoang nhỏ, lúc này chỉ mới vừa mới bắt đầu thôi, khán giả xung quanh đều đang chờ xem biểu hiện xuất sắc của em đấy, đúng không, các anh em!”
Tiếu Lệ vừa nói xong, đám phạm nhân đều sôi nổi phụ họa, gào rống.
“Đúng vậy đúng vậy, lão đại phải chơi thật tốt a.”
Vang vọng trong nhà ăn toàn là thanh âm của các phạm nhân khu 2, nói cũng thật kỳ quái, bọn chúng tụ tập nháo nhào lâu như vậy, nhưng không có một cảnh ngục hay thủ vệ xuất hiện, giống như đám người đó cố ý trốn tránh.
Cả một đám bạo động, cực kỳ nhiệt liệt, Tiếu Lệ, trong ánh mắt mọi người, xách Bạch Thiến Thiến từ trên đất xách lên, để cô ghé vào trên bàn, quay lưng với anh.
“Tôi thật muốn nhanh chóng ȶᏂασ em, em mở mắt ra nhìn xem, hiện tại người ȶᏂασ em là ai!” Anh dùng sức nắm tóc Bạch Thiến Thiến kéo lên, da đầu đau đớn khiến cho cô buộc phải mở mắt, con ngươi thanh triệt, lấp lánh lệ quang, có chút động tình, làn thu thủy như sóng nước lóng lánh.
Cô phẫn nộ, chán ghét trong lòng với Tiếu Lệ đạt tới đỉnh điểm, nhưng bởi vì dư âm cao trào lần trước còn chưa tan hết, toàn bộ gương mặt đỏ rực, cho nên phần tức giận này không thể biểu hiện hết cho Tiếu Lệ xem, ngược lại làm anh cảm thấy cô đang câu dẫn mình.
“Mèo hoang nhỏ, chẳng lẽ em không phát hiện ŧıểυ huyệt của em rất ngứa ngáy khó nhịn sao? Đừng có gấp, tôi sẽ làm em thoải mái!”
Anh duyệt vô số phụ nữ, vừa đi vào liền biết người phụ nữ này tuyệt đối là cực phẩm trong cực phẩm!
“Mèo hoang nhỏ, tôi thật may mắn khi gặp em trong Hắc Ngục này!” Tiếu Lệ thấp giọng nói xong câu đó, hai tay liền hung hăng chế trụ sau eo cô, dùng sức thọc vào rút ra.
“Tao dựa, ŧıểυ huyệt của người phụ nữ này vẫn là màu hồng phấn, quá mẹ nó dụ hoặc, tao thật muốn bò lên, liếʍ liếʍ a!”
“Lão đại uy vũ! Lão đại uy vũ!”
Âm thanh trầm trồ khen ngợi vang khắp xung quanh, ồn ào náo nhiệt, rõ ràng truyền tới lỗ tai Bạch Thiến Thiến, cô chỉ cảm thấy thẹn cực kỳ!
Cô rất muốn che lỗ tai lại, không muốn tiếp tục nghe nữa, nhưng tốc độ Tiếu Lệ thọc vào rút ra quá nhanh, quá dùng sức, thân thể cô sắp khống chế không nổi, sắp ngã xuống, tay lại bị trói, chỉ có thể miễn cưỡng bắt lấy góc bàn.
Mặt bàn thô ráp, cô lại bị Tiếu Lệ hung hăng ȶᏂασ, làn da trước ngực bị ma sát tới đỏ lên, nhưng hiện tại, cô đã không rảnh lo chuyện này, thuốc lại tác động tới thân thể, chậm rãi khuếch tán dụ̶c̶ vọng!
Khoảnh khắc thanh tỉnh ngắn ngủi do lần cao trào trước, rất nhanh lại bị dụ̶c̶ vọng bao trùm.
Bạch Thiến Thiến đã bị anh ȶᏂασ đến cao trào hai lần, nhưng dược tính vẫn chưa tan đi, thần chí còn chưa kịp thanh tỉnh, đã bị Tiếu Lệ mang vào một tràng thịnh yến dụ̶c̶ vọng khác.
Tiếu Lệ vừa nghe, sắc mặt tức khắc trầm xuống, anh xách cái ghế bên cạnh, hung hăng đập xuống đầu tên nam phạm nhân kia: “Mày mẹ nó muốn chết, tao thành toàn cho mày!”
Tên kia vốn còn đang kích động vì dụ̶c̶ vọng thúc đẩy, lập tức đầu rơi máu chảy ngã xuống đất, đôi mắt trợn trừng như không thể tin, không rõ đang êm đẹp như thế vì sao mình bị giết.
Thấy vậy, những kẻ muốn đánh chủ ý lên người Bạch Thiến Thiến, đều nhịn không được lui về phía sau một bước, sắc mặt kinh sợ che hạ thể.
Tầm mắt Tiếu Lệ lạnh băng quét qua bọn họ, mở miệng cười lạnh: “Tao mẹ nó ghét nhất dùng lại thứ bị người khác động vào, người phụ nữ này về sau chính là của tao, bọn mày ai dám thượng cô ấy, tao cho bọn mày đoạn tử tuyệt tôn!”
Lời cam kết tàn nhẫn vừa đưa ra, cũng trấn trụ phần nào tâm tư bất chính của đám phạm nhân kia.