"Em làm sao vậy?" Tần Diệm ôm Nghiêm Vi: "Tần Hằng đã nói gì với em mà lại giận dỗi như vậy?"
"Không có gì." Nghiệm hừ lạnh một tiếng, nước mắt lại rưng rưng, chỉ cần tưởng tượng đến việc mình là cô vợ thế thân của tổng tài bá đa͙σ, cô lại thấy ức không chịu được. Đặc biệt Tần Diệm còn dịu dàng hỏi cô như thế, Nghiêm Vi càng thấy tủi thân hơn, rơi nước mắt.
"Bà xã, sao em lại khóc." Nghiêm Vi vừa khóc, Tần Diệm lập tức luống cuống. Ở trước mặt anh, cô chưa bao giờ như vậy, chỉ khi nào bị làm quá tàn nhẫn cô mới khóc mà thôi. Vậy nên thấy cô như thế, Tần Diệm thực sự hoảng hốt vô cùng.
"Tần Diệm, anh xấu xa, rõ ràng là anh có bạch nguyệt quang mà, có phải là anh chỉ thèm muốn thân thể của em, thấy em trông giống với bạch nguyệt quang của anh nên mới ở bên em có phải hay không?"
Nghiêm Vi khóc, Tần Diệm hôn lên những giọt nước mắt trên mặt cô: "Anh có bạch nguyệt quang lúc nào chứ? Anh chỉ có mình em thôi."
"Anh gạt em, bạch nguyệt quang của anh qua đời vì tai nạn giao thông. Thế anh giải thích tại sao nhiều năm như vậy anh lại không yêu đương với ai chứ?" Nghĩ đến cô gái không biết tên kia, Nghiêm Vi càng khóc to hơn nữa, thút tha thút thít, trông tội nghiệp vô cùng. Cô không muốn nhìn thấy Tần Diệm một chút nào nữa cả.
"Vi Vi, anh không có bạch nguyệt quang mà. Tình yêu của anh rất đơn giản, đã thừa nhận yêu một người nào đó thì chính là cả đời, nếu anh không đợi được người mà anh muốn, anh tình nguyện độc thân một mình còn hơn." Tần Diệm hôn sạch những giọt nước mắt trên mặt Nghiêm Vi.
"Thật sao, Tần Diệm, đừng nói là vì muốn dỗ dành nên anh bịa chuyện gạt em nhé?" Tiếng khóc của Nghiêm Vi dần nhỏ đi, nhưng vẫn thút tha thút thít như cũ, hơi nghẹn ngào. Tần Diệm ngậm lấy môi cô, khẽ cắn: "Không, tất cả những lời hôm nay đều là tiếng lòng của anh."
"Có lẽ kiếp trước giữa hai chúng ta đã có rất nhiều tiếc nuối, vậy nên đời này vận mệnh mới đưa em đến bên anh."
Xe hơi tiến vào biệt thự, Tần Diệm mở cửa xe, ôm Nghiêm Vi ra ngoài. Tài xế lái xe đi, Tần Diệm ôm Nghiêm Vi đẩy cửa đi vào biệt thự.
Nháy mắt khi bước vào, Nghiêm Vi liền bị lóa mắt. Mùi thơm của hoa hồng thoang thoảng khắp nơi, ánh đèn, bong bóng, ruy-băng, nến... Tất cả những thứ này hợp lại tạo thành một khung cảnh xa hoa lộng lẫy. Đúng lúc này, một tiếng "bùm" lớn vang lên, pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm bên ngoài, xếp thành năm chữ "Nghiêm Vi, lấy anh nhé?". Nghiêm Vi rơm rớm nước mắt.
Tần Diệm nửa quỳ trên mặt đất, thành kính hôn lên đầu ngón tay cô: "Nghiêm Vi, em có bằng lòng lấy anh không?"
Nghiêm Vi nghẹn ngào, sờ hàng nước mắt đang chảy dài hai bên má: "Em bằng lòng."
"Vậy thì chúng ta đi đăng ký kết hôn ngay bây giờ." Tần Diệm bế Nghiêm Vi lên, vui sướиɠ như một đứa trẻ được kẹo, ôm cô xoay vòng vòng. Nghiêm Vi giận dỗi liếc mắt nhìn anh một cái: "Bây giờ Cục Dân Chính không còn làm việc nữa đâu, buổi sáng ngày mai hẵng đi."
"Ừm." Tần Diệm đồng ý, tay Nghiêm Vi đặt trên bả vai anh, cụp mắt. Tần Diệm ngậm lấy ngón tay cô một cách vô cùng mập mờ, ướt át, sắc tình, dâm mỹ.
"Tần Diệm, đừng ở chỗ này mà." Váy bị anh vén lên, ngón tay luồn vào, qυầи ɭóŧ bị kéo xuống. Tần Diệm cắm ngón tay vào trong cái lỗ ướt át của cô, tiếng nước phụt phụt vang lên. Anh kéo váy cô xuống, để lộ cặp vυ" trắng nõn nà. Tần Diệm ngậm lấy núm vυ", lúc thì cắn lúc lại đánh lưỡi vòng quanh.
"Ưm, anh nhẹ chút đi, bên này cũng muốn nữa." Nghiêm Vi mở miệng làm nũng, điều này càng khiến Tần Diệm hứng hơn. Anh dứt khoát bế cô lên, đặt cô xuống sofa, sau đó cởi chiếc váy gây vướng bận ra hoàn toàn, ngón tay ướt đẫm bôi d*m thủy lên vυ" Nghiêm Vi.
Tần Diệm nhanh chóng cởi quần, hai người lập tức trần truồng đối mặt với nhau. Anh bế Nghiêm Vi lên, đánh lưỡi vòng quanh núm vυ" cô một lần nữa, tách chân cô ra, cắm vào. côn th*t đâm thẳng vào trong, Nghiêm Vi rên lên một tiếng, đẩy Tần Diệm: "Anh nhanh lên, huhu, bên trong ngứa quá, anh làm mạnh một chút đi, không đủ sướиɠ."
"Vi Vi, đây là do chính miệng em nói đấy nhé, lát nữa đừng cầu xin anh tha cho em." Tần Diệm đè Nghiêm Vi xuống sofa, côn th*t lập tức thọc thật mạnh, ra ra vào vào trong hoa huy*t, tiếng nước ngập tràn.
"A a a a a, a ha, ưm ưm, đâm sâu quá, thọc đến hoa tâm rồi, a, mạnh nữa đi, côn th*t lớn thật thô, thật dài, làm em sướиɠ quá, huhu..." Nghiêm Vi vô thức kẹp chặt chân, thiếu chút nữa là kẹp anh đến bắn. Tần Diệm cố gắng kiềm chế cảm giác sung sướиɠ này, ghé sát vào người con gái dưới thân, mãnh liệt xoa bóp hai vυ", xoay đầu cô về phía mình, hôn môi. côn th*t càng đâm thọc mạnh bạo hơn nữa, Tần Diệm lấp kín môi Nghiêm Vi, anh sợ cô lại thốt ra những lời da^ʍ đãиɠ như lúc nãy, anh sẽ không nhịn được mà làm cô suốt đêm, ngày mai cô sẽ không xuống được giường.
Dù vậy, trước khi bắn tinh Tần Diệm vẫn làm Nghiêm Vi lên đỉnh hai lần. Nghiêm Vi sướиɠ tê người, ngay cả khi tắm rửa cũng vẫn còn đang mơ mơ màng màng, không tỉnh táo. Lúc Tần Diệm giúp cô tắm rửa, một bên cô gái nhỏ nức nở xin tha, bên còn lại lại dùng sức kẹp chặt ngón tay anh không bỏ. Vì thế Tần Diệm lại bị Nghiêm Vi làm cho cứng lên.
Giúp cô tắm rửa xong, đặt lên trên giường, Tần Diệm lại phải vào phòng vệ sinh tắm nước lạnh, ở trong đó gần 40 phút mới ra ngoài.
Tám giờ sáng hôm sau.
Nghiêm Vi bị Tần Diệm hôn tỉnh: "Bà xã, chúng ta đi đăng ký kết hôn thôi."
Đến Cục Dân Chính, sắc mặt cô ửng hồng, điền thông tin, chụp ảnh, nháy mắt khi nhận được giấy kết hôn, Nghiêm Vi cắn môi, rên nhẹ một tiếng rồi ngả người vào ngực Tần Diệm. Tần Diệm vui vẻ ôm cô đi ra khỏi Cục Dân Chính.
"Tần Diệm, tên xấu xa nhà anh." Điều khiển từ xa đang ở trong tay Tần Diệm, tên chó này lại bật đến mức cao nhất, trứng rung cứ trượt dần vào trong, dưới tần suất mãnh liệt như vậy, đã cọ xát đến điểm mẫn cảm của Nghiêm Vi, hoa huy*t cô đã ướt thành lũ lụt.
"Vi Vi, em phun nước." Tần Diệm nâng chân cô lên, thừa dịp cô đang đắm mình trong dư vị cao trào, tần suất đâm thọc càng nhanh và mạnh hơn nữa. Nghiêm Vi bị cắm đến phun d*m thủy ra không ngừng, chỗ giao hợp của hai người ướt dầm dề, tất cả đều là dâm dịch của Nghiêm Vi. Nhân cơ hội này, Tần Diệm liền đút thêm một ngón tay vào trong, cạ qua lớp thịt non mềm của cô.
"Vi Vi, em thật nhiều nước, anh không chịu được, nhìn xem, lòng bàn tay anh toàn là nước của em."
Tần Diệm rút ngón tay ướt dầm dề của mình ra, bôi lên ngực Nghiêm Vi, ngực bị bôi ướt. Vì đang va chạm mãnh liệt, vυ" cô cọ qua ngực anh. Tần Diệm vừa làm cô vừa liếʍ vυ", Nghiêm Vi chỉ cần tưởng tượng đến việc trên vυ" mình toàn bộ là d*m thủy của anh bôi lên, cả người đều run rẩy, dùng sức thít chặt côn th*t, kẹp đến nỗi Tần Diệm đâm càng mạnh hơn nữa, hệt như hai con thú hoang đang làʍ t̠ìиɦ.