CHƯƠNG 93 - Người chồng cố chấp, anh cút ngay (40)
Tru tâm chi sách.
Vừa nghe đã biết không phải từ gì tốt đẹp.
Đường Hoan vốn muốn từ từ thay đổi Tiêu Liệt, chờ khi tình cảm anh dành cho Lâm Dĩ Nhu hoàn toàn biến mất là cô có thể thành công rút lui. Lúc đó Tiêu Liệt sẽ không bị lá che mắt, để mặc Lâm Dĩ Nhu lấy mất thông tin cơ mật của công ty anh.
Nhưng bây giờ cô đã thay đổi chủ ý...
"Tôi ghét nhất... cục đá không thể ủ ấm..."
Đường Hoan mơ mơ màng màng nói, cả người run rẩy, mắt sắp không mở ra nổi nữa.
Hệ thống nói cho cô Tiêu Liệt đã gặp Lâm Dĩ Nhu, hơn nữa vừa gặp đã ném cô ra sau đầu.
[Tiểu Hoan Hoan à, ta cảm thấy chúng ta cần nghĩ thoáng một chút, lúc ấy Lâm Dĩ Nhu tự coi rẻ tính mạng mình nên Tiêu Liệt mới sốt ruột rời đi. Chúng ta làm nhiệm vụ cần rộng lượng, khoan dung với boss phản diện hay tác quái một chút, cô thấy thế nào?]
"Tôi chẳng thấy gì... Bởi vì tôi cực kỳ thù dai."
Tiêu Liệt thích Lâm Dĩ Nhu cũng không sao vì dù gì thì cô cũng không thích Tiêu Liệt! Nhưng mẹ nó, anh vứt bỏ cô nhanh đến nỗi cô không thể chấp nhận nổi!
"Tôi muốn nhanh chóng rời khỏi thế giới này, không thể ở lại chỗ này, không để lại......"
Mái tóc dài của Đường Hoan đã ướt đẫm nước mưa, rối tung sau lưng, cô liên tục run rẩy, khi nhìn thấy có người vội vàng chạy về phía mình, cô miễn cưỡng hé mắt, hàm răng run lên, mơ hồ gọi: "Bác sĩ Tống...."
Lúc Tống Minh Trạch tìm được Đường Hoan, cô đã thoi thóp, vì thế hắn bế ngang cô lên, khi vào trong xe, cô bắt đầu sốt cao.
Không những vậy, tim cô gần như không còn đập nữa!
Tống Minh Trạch lái xe tới bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó đưa cô đi cấp cứu.
Thậm chí hắn còn không kịp gọi điện báo cho Tiêu Liệt là đã tìm thấy người, tận đến lúc Đường Hoan được chuyển ra khỏi phòng cấp cứu, biến nguy thành an, hắn mới đứng ở trước giường bệnh gọi cho Tiêu Liệt.
Không lâu sau, Tiêu Liệt tới.
Có lẽ bởi vì quá lạnh, Đường Hoan đã túm lấy tay Tống Minh Trạch khi hắn đang canh giữ trước giường bệnh,
Hai mắt cô nhắm nghiềm, tựa như đang gặp ác mộng, nhưng, bàn tay "cô vẫn túm chặt lấy Tống Minh Trạch, không chịu buông. Cô mơ mơ màng màng nói mớ: "Không muốn tiếp tục ở lại thế giới này... không thể để..."