Lấy thân phận bạn thân để tham dự, Lâm Dĩ Hoan sẽ rơi vào tình cảnh xấu hổ.
Dù sao thì khi Tiêu Liệt rời bỏ hôn lễ, tất cả mọi người đều biết anh cưới phải "hàng giả" Lâm Dĩ Hoan, chẳng rõ hiện tại có bao nhiêu người đang chờ xem cảnh Lâm Dĩ Hoan mất mặt nữa. Nếu Tiêu Liệt dùng thân phận bạn thân để tham gia hôn lễ của Trình Ánh và Lâm Dĩ Nhu, khác nào nói cho tất cả mọi người rằng anh không thích Lâm Dĩ Hoan.
"Boss, tôi cảm thấy ngài nên tham dự hôn lễ với tiểu Lâm tiểu thư, hơn nữa, càng tình cảm càng tốt, để những kẻ xem ngài như trò hề phải mất mặt, ngài thấy có được không?" - Thư ký Lý thử thăm dò.
"Lý Hàng, tôi nhớ rõ cậu không phải người thích xem vào chuyện không liên quan đến mình." - Tiêu Liệt híp mắt, sâu kín nói.
Thư ký Lý lập tức rũ mi, che đi ánh mắt: "Là tôi đã đi quá giới hạn."
Mệt tâm, Boss à, tôi cũng vì muốn tốt cho ngài thôi.
Chẳng lẽ ngài không chú ý tới thái độ của ngài với Lâm Dĩ Hoan không được bình thường?
Chẳng lẽ ngài không phát hiện, với tình cách của ngài, nếu có người đối xử với ngài như Lâm Dĩ Hoan, ngài đã sớm quẳng người đó tới Châu Phi đào than đá?
Tôi cũng vì sợ chấp niệm của ngài quá sâu khiến mắt bị mờ mà thôi!
Tiêu Liệt khịt mũi coi thường thư ký Lý nhưng khi ngồi một mình suy nghĩ trong thư phòng, cũng không biết nghĩ tới cái gì mà lại đẩy xe lăn đi tìm Đường Hoan...
Đường Hoan vẫn luôn ở phòng dành cho khách trong biệt thự.
Khi Tiêu Liệt đẩy xe lăn đi vào, nhất thời sửng sốt. Phòng được trang trí vô cùng nhẹ nhàng, màu sắc ấm áp, rèm cửa xanh da trời nhẹ nhàng lay động, cây Dạ Lan Hương đong đưa theo gió, tươi mát đến mức khiến lòng người vui vẻ.
Nếu ai đó không biết, có lẽ sẽ tưởng đây là phòng ngủ chính cũng nên, phòng của Tiêu Liệt với ba màu đen-trắng-xám, lạnh lẽo như không có hơi người còn giống phòng cho khách hơn.
Ngủ trưa đến giờ còn chưa tỉnh, không sợ ngủ rồi chết luôn à.
Tiêu Liệt nhìn "một đống nhỏ" quấn chăn trên giường, chậm rãi di chuyển xe lăn quanh phòng.
Trên bàn để ngổn ngang một đống sách về y học: Huyệt vị trên cơ thể, phương pháp mát xa, cách phòng chống cơ bắp bị teo,...
Sau khi thử lật vài quyển, Tiêu Liệt theo bản năng quăng sách xuống bàn. Không biết vì sao tim anh lại đập rất nhanh, cứ như chột dạ, lại như kháng cự. Lâm Dĩ Hoan đọc những quyển sách y học buồn tẻ đó vì anh? Rốt cuộc thì cô muốn làm gì? Cô có âm mưu gì?
Trên tủ đầu giường đặt rất nhiều lọ thuốc, lớn nhỏ đều có.
Tiêu Liệt ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm người đang ngủ một lúc lâu. Đường Hoan chẳng có phản ứng, nếu không phải ngực cô còn phập phồng, chỉ sợ anh cũng sẽ tưởng cô đã ngừng thở.
Vì quá nhàm chán, anh tiện tay cầm lên một lọ thuốc.
Bảo Tâm Ninh, thuốc đặc trị tim, nhanh chóng ổn định nhịp đập của tim, khuyết điểm là khiến người dùng uể oải, thích ngủ, cả người mệt mỏi, tính tình táo bạo.
Tiêu Liệt bất giác nắm chặt lọ thuốc trong tay, rời khỏi phòng Đường Hoan nhanh như chạy trốn.
Cho nên, cô chưa từng đến tìm anh vào buổi chiều là vì sau khi uống thuốc, cô cần ngủ trưa?
Cho nên, tính tình cô táo bạo là vì tác dụng phụ của thuốc?
Hệ thống cười một cách máy móc[1]:......Tính cô táo bạo là do trời sinh! Anh suy nghĩ quá nhiều rồi!
Rõ ràng phải là người nằm trên giường bệnh và được chiếu cố, thế nhưng cô chưa bao giờ để lộ ra góc yếu ớt của mình, không biết vì sao trong lòng Tiêu Liệt lại bùng lên một ngọn lửa giận không tên, người phụ nữ này chán sống rồi à?!?
[1]vây cười: là cách đọc "mỉm cười" của Đài Loan. Ban đầu từ này được dùng để chỉ sự vui vẻ, hạnh phúc, hoặc hài lòng nhưng sau này còn được dùng với nhiều nghĩa khác nhau, như cười lạnh lùng, vô cảm và không còn gì để nói, cười một cách máy móc. Giống như icon ":)" này của bên mình.
Đường Hoan bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức.
Có người gọi điện thoại tới đúng lúc cô đang ngủ, vì thế cô mơ mơ màng màng mở luôn loa ngoài, ném di động sang một bên.
"Tiểu Hoan."
Đường Hoan ngây ngốc "Vâng" một tiếng, xuyên qua mí mắt, cô nhìn thấy trên màn hình điện thoại mờ mờ hai chữ "Ma ma"(mẹ)
"Đầu tháng chín này, chị gái con sẽ tổ chức hôn lễ."
"À..." - Đường Hoan mơ màng dụi đầu vào trong chăn, xoay qua xoay lại - "Con đã biết..." Đến lúc đó con sẽ tham gia.
Không có việc gì thì tắt máy điiiii, tôi vẫn muốn ngủ tiếp!
Nhưng Đường Hoan còn chưa kịp nói hết câu thì mẹ Lâm ở đầu dây bên kia đã tiếp tục lên tiếng: "Đến lúc đó, con không cần về, đỡ phải kéo theo sát thần Tiêu Liệt tới."
Động tác lăn lộn của Đường Hoan lập tức cứng đờ, cơn buồn ngủ bay đi hơn phân nửa.
Mẹ Lâm tiếp tục lải nhải: "Hiện tại con đã gả cho Tiêu Liệt, phải giúp chị con nhiều hơn! Tiêu Liệt là người cực kỳ cực đoan, lúc trước chị con bị ma xui quỷ khiến mới đồng ý ở bên Tiêu Liệt sau khi cãi nhau với Trình Ánh."
"Giờ Dĩ Nhu đã làm lành với đứa nhỏ Trình Ánh, chẳng biết Tiêu Liệt có kích động làm ra việc gì không. Nếu con phát hiện manh mối thì phải cản hắn ta lại ngay, đừng để hắn ta làm hỏng hôn lễ của chị con, con nghe thấy không?"
Đường Hoan liếʍ liếʍ môi, càng nghe càng hụt hẫng.
Mang theo vài phần trào phúng, cô lên tiếng: "Mẹ cũng biết Tiêu Liệt cực kỳ cực đoan, gả con sang đây lâu như vậy, mẹ cũng chưa từng hỏi thăm xem con sống thế nào, cũng không lo lắng anh ta nhất thời kích động, làm gì con sao?"
Lòng người luôn bất công, kể cả là hai đứa con ruột thịt, người mẹ cũng sẽ gần gũi với đứa này hơn đứa kia.
Sức khỏe không tốt, lại không lớn lên cạnh mẹ Lâm, tất nhiên là sẽ kém Lâm Dĩ Nhu hiểu ý người rồi.
Aiz, có chút thương tâm nha!
Nữ phụ bia đỡ đạn, kể cả là chị em cùng mẹ đẻ ra với nữ chính cũng chỉ có thể rơi vào tình trạng xấu hổ cha không yêu, mẹ không thương thôi.
Mẹ Lâm không nghĩ Đường Hoan sẽ hỏi như vậy. Bà ta xấu hổ, dừng nói một lúc rồi sau đó bồi thêm một câu: "Tiểu Hoan, mẹ biết con chịu thiệt thòi nhưng ván đã đóng thuyền, con tự chăm sóc mình cho tốt."
Đường Hoan cầm di động, tự giễu mà cười thành tiếng.
May mắn, trong thế giới của cô, cô là một cô nhi, chứ nếu có cha mẹ kiểu này, cô thà không có còn hơn.
Cười rồi lại cười, sắc mặt cũng dần lạnh xuống, Đường Hoan chỉ thương cảm trong tíc tắc mà thôi.
"Được rồi, con sẽ tự chăm sóc mình thật tốt. Không cần mẹ dặn dò, con cũng vẫn luôn biết cách tự chăm sóc mình."
Nghe vậy, mẹ Lâm lập tức không vui, oán giận nói: "Đứa nhỏ này, nói chuyện như mang theo gai, bảo sao không thể chung sống hòa thuận với người bên nhà ông ngoại được." - Nói xong, bà ta lập tức cúp điện thoại.
Đường Hoan vẫn ngồi yên trên giường, một là vì chưa tỉnh ngủ, hai là vì cô bực mình.
Nghĩ mãi vẫn thấy không thể nuốt nổi cục tức này, Đường Hoan tức giận ném mạnh điện thoại xuống đất.
Đột nhiên bên tai vang lên một tiếng cười nhạo: "Sức khỏe đã không tốt, tính khí còn chẳng ra gì, sợ mình sống quá lâu à?"
Đường Hoan giật thót, suýt nữa thì ngã lăn xuống giường.
Ai?
Ai đang nói chuyện?
Đường Hoan sợ quỷ mà!
Đường Hoan cẩn thận xoay đầu nhìn xung quanh, vì thế, cô thấy được đôi mắt đen đầy trào phúng của Tiêu Liệt. Ngồi bên bàn đọc sách, Tiêu Liệt bày ra biểu cảm vua miệt thị [1] với Đường Hoan.
Đường Hoan đần mặt: "Anh vào từ khi nào?"
Sau đó, cô nhìn thoáng qua cái áo sơ mi dài dùng để làm áo ngủ mà mình đang mặc, tru lên một tiếng đầy thảm thiết: "A!!! Tên bên thái chết tiệt, anh vào đây từ khi nào?"
[1]vua miệt thị(王之蔑视): ngôn ngữ mạng, nghĩa như tên. Từ này xuất hiện tự tháng 8 năm 2016, trong trận bán kết bóng chuyền của Trung Quốc và Hà Lan. Trong trận đấu, Chu Đình đã làm một động tác ăn mừng vô cùng đặc biệt, được cư dân mạng dùng làm meme, gọi là "vua miệt thị"
Hình ảnh đó đây.