Hệ thống vô cùng sốt ruột.
Tiểu yêu tinh giỏi dày vò người khác[1], cô đang chơi với lửa đấy….
Phì phì[2], ký chủ rác rưởi, cô đang tìm đường chết đấy!
Thái tử ghìm cơn giận xuống. Tuy rằng cực kỳ bực tức nhưng gã chỉ hừ lạnh một tiếng: “Quả là không biết sống chết!”
[1]磨人的小妖精 (tạm dịch: tiểu yêu tinh thích dày vò người khác): theo baidu baike, từ này có thể hiểu theo hai nghĩa [1] một cô gái rất có sức hút, quyến rũ, giỏi "dày vò" người khác, trường hợp này thường xuất hiện trong tổng tài văn, chắc mọi người cũng hiểu
=))) [2] "tiêu yêu tinh" thích khıêυ khí©h người khác.
[2]啊呸(a phi): âm thanh phát ra khi nhổ nước bọt, thể hiện sự khinh bỉ, trách móc,...
….
Đứng trong thiên binh vạn mã, đột nhiên Hiên Viên Võ cảm thấy thấp thỏm bất an.
Vì sao người anh phái đi đón cô còn chưa thấy có tin tức gì?
Theo lý thì bây giờ cô phải ra khỏi thành một cách thuận lợi và đứng bên cạnh anh rồi mới đúng.
Chẳng lẽ trong quá trình di chuyển đã bị phát hiện?
Càng lúc càng cảm thấy hoảng loạn, Hiên Viên Võ chỉ có thể phái hết tốp người này đến tốp người khác lẻn vào kinh thành tìm hiểu tình hình của Đường Hoan. Nhưng, hai quân đang giao chiến, kinh thành được canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, sao có thể dễ dàng lẻn vào được. Vào thời khắc này, nếu đột nhập thành công, sau đó trong ngoài phối hợp, chẳng phải mọi chuyện sẽ trở nên quá dễ dàng?
Lúc trước, khi canh phòng còn chưa quá nghiêm ngặt, người của Hiên Viên Võ còn có thể lẻn vào, bây giờ kinh thành đã trở nên kín bưng không một kẽ hở, ngay cả ruồi bọ cũng chẳng thể bay qua.
Thái tử vốn không dám chắc về địa vị của Đường Hoan trong lòng Hiên Viên Võ cho nên chỉ có thể hành động như đi câu cá, tạm thời bắt giam Đường Hoan, chờ đến thời khắc cuối cùng, không thể chống đỡ nổi nữa sẽ đẩy cô ra, coi ngựa chết thành ngựa sống. Nhưng, Hiên viên Võ không ngừng phái người lẻn vào kinh thành đã xác thực suy nghĩ của gã.
Tên đô đốc Cẩm Y Vệ này thật sự quan tâm Bình An!
Đột nhiên, Thái tử cảm thấy chân không còn mềm, thở cũng không gấp gáp nữa. Trong tay gã nắm mạch máu có thể uy hϊếp Hiên Viên Võ, gã còn sợ cái quái gì chứ!
….
Hiên Viên Võ ngày nào cũng công thành. Mặc dù phòng thủ kiên cố nhưng kinh thành đâu thể chịu được sự tiến công không màng ngày đêm của mấy chục vạn đại quân.
Khi kinh thành rơi vào tình trạng nguy cấp, Thái tử diễu võ dương oai mang theo Đường Hoan lên trên thành lâu.
Mưa tên bay qua sát mặt Đường Hoan, vẽ ra một đường máu trên má cô.
Đường Hoan lạnh nhạt, ngạo nghễ đứng đó.
Hệ thống kinh ngạc: [ Cô không đau à? ] - Ký chủ nhà ta lợi hại ghê nha, Kim Chung Tráo hay Thiết Bố Sam[3]?
“Hỏi nhảm, sao lại không đau cơ chứ!” - Đường Hoan đau đến mức thầm dậm chân trong lòng - “Nhưng tại thời khắc cần nghiêm túc làm màu này, che mặt kêu đau sẽ phá hỏng không khí mất!”
Nếu muốn làm màu thì phải kiên cường, cắn răng chịu đựng.
[ …… ]
Nó có thể nói cái gì, cô là một bia đỡ đạn mà thôi, sao lại diễn nhiều, thích làm màu thế chứ!
[3]Kim Trung Tráo: một trong tứ đại thần công do Đạt Ma sáng tạo ra, loại võ công này tập trung phòng thủ; Thiết Bố Sam: tuyệt học của Thiếu Lâm, chia làm hai tầng, hạ tầng là “Mình Đồng Da Sát”, thượng tầng là “Thiết Giáp Chiến Khải”.