….
Tạm thời không nói đến những cơn sóng ngầm đằng sau.
Đường Hoan cảm thấy mỗi bước đi của mình đều vô cùng nguy hiểm, gian nan. Gã Thái tử biếи ŧɦái luôn nhăm nhe muốn gϊếŧ chết cô, nhưng, ngoại trừ lần đầu tiên khi vừa về kinh thành bị gã hại thì gã chưa từng động đến cô thêm lần nào nữa. Chàng ngốc to con lòng dạ khó lường Hiên Viên Võ cũng không còn căm hận đến mức muốn gϊếŧ cô…
Chỉ là, tình hình hiện tại rất giống trường hợp ếch xanh nấu trong nước ấm. Nhìn thì có vẻ phủ Thụy Vương không gặp vấn đề gì nhưng thật ra sau một đám bị xét nhà diệt tộc, phủ Thụy Vương càng lúc càng nguy hiểm hơn.
Ôm đùi khí vân chi tử?
Sẽ bị đá văng ra ngay.
Khuyên Hiên Viên Võ hồi tâm chuyển ý?
Chỉ sợ sẽ bị diệt khẩu vì biết anh trọng sinh.
Nơm nớp lo sợ, Đường hoan đành phải nói bóng nói gió, khuyên bảo người cha trên danh nghĩa của mình….
Thụy Vương thật sự yêu thương con gái. Thấy ngày hôn lễ càng lúc càng gần, đêm đến, hai vợ chồng Thụy Vương thường xuyên chạy tới phòng Đường Hoan, vừa nhìn cô, vừa xúc động gạt nước mắt.
Khi chuẩn bị của hồi môn cho cô, hai người đều hận không thể dọn cả phủ Thụy Vương đưa tới phủ đô đốc Cẩm Y Vệ.
“Hoan Nhi, con xem còn muốn thêm thứ gì không, phụ vương phái người đi tìm cho con.”
“Phụ vương……”
Đường Hoan còn chưa kịp nói gì, Thụy Vương đã nghiến răng nghiến lợi: “Thằng nhãi già đầu họ Hiên Viên kia thật đáng giận, gần ba mươi rồi còn tới gây hại cho con gái rượu của ta!”
“Phụ vương……” - Đường Hoan lại mở miệng.
Thụy Vương lại tiếp tục phẫn nộ: “Không gả, không gả. Ta phải đi hỏi tên nhãi Hiên Viên kia xem nếu nó thật sự yêu Hoan Nhi của ta thì vì sao không thể tới phủ Thụy Vương ở rể.”
“Phụ Vương. - Thấy Thụy Vương càng lúc càng đi quá, Đường Hoan chỉ có thể nói lớn tiếng hơn, khiến ông bình tĩnh lại.
“Phụ vương, con không muốn thêm gì cả.” - Không biết vì sao bỗng nhiên Đường Hoan lại muốn khóc.
Từ nhỏ đến lớn, bất kể là thứ gì, cô đều phải chịu khổ chịu sở, tự mình tranh giành. Khi cô còn nhỏ, dù là bữa cơm hàng ngày, cô cũng phải chọn lúc không có viện trường, trốn vào góc hẻo lánh để ăn, chỉ sợ không để ý sẽ bị lão háo sắc, bỉ ổi, ghê tởm đó sàm sỡ.
Có mấy ai hiểu nỗi khổ của những người không được ông trời chiếu cố. Với họ, một việc đơn giản nhất cũng phải tốn rất nhiều công sức mới có thể hoàn thành.
Trước nay chưa từng có người lo lắng chỉ vì không thể đem tất cả những thứ tốt nhất đến cho cô, chưa từng có người hỏi cô muốn gì hay không.
“Con chỉ mong người sớm ngày rời khỏi vị trí võ tướng, không phải ra chiến trường nữa, mong người sống an nhàn, vượt qua tuổi già với mẫu phi.” - Đường Hoan nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Thụy Vương, nói lời đầy ẩn ý - “Phụ vương, ngoài những việc đó ra, con không muốn gì cả. Cho nên, bất kể là làm việc gì, mong ngài nhớ còn có con và mẫu phi, đừng mạo hiểm.”