Nhìn thấy Đường Hoan, tiểu công tử phủ Hứa Quốc công không hề cảm thấy nguy hiểm đang tới gần, ngược lại, hắn còn nổi lên “sắc tâm”, tỏ ra vô cùng vừa lòng.
Quận chúa Bình An này xem như là sắc nước hương trời! Tuy rằng trông cô có vẻ yếu ớt nhưng khuôn mặt lại như tranh vẽ, quả thật là cảnh đẹp ý vui.
Tiếc thay cho tiểu công tử phủ Quốc công, hắn chưa kịp thưởng thức “cảnh đẹp” bao lâu, hộ vệ phủ Thụy Vương đã tới đông đủ.
Đường Hoan cười lạnh, cau mày quắc mắt: “Đánh cho bọn chúng một trận, ném ra khỏi phủ, dán tuyên cáo ngoài cổng, từ nay về sau nếu dám tới đây thì sẽ bị đánh, đuổi ra ngoài tiếp.”
Nha hoàn vốn định khuyên nhủ, công khai đuổi người của phủ Quốc công ra ngoài sẽ làm hỏng danh dự, nhưng, khi nhìn thấy sắc mặt của Đường Hoan, nha hoàn vội vàng nuốt tất cả những lời định nói vào bụng.
Đường Hoan chỉ vào tiểu công tử phủ Quốc công, nghiến răng nghiến lợi, nhấn mạnh: “Bao gồm cả hắn!”
Thương thay cho tiểu công tử phủ Quốc Công, chưa kịp phản ứng đã bị ấn xuống đất, ăn đòn cùng với tùy tùng của mình, sau đó, còn bị ném ra khỏi phủ Thụy Vương trước mắt bao người.
Tiểu công tử không ngừng kêu khóc, nói mình là thiếu gia phủ Quốc công, hạ nhân không được làm càn, nhưng biết sao được, hắn đã gặp phải một đám tôi tớ có chủ nhân là Đường Hoan, người còn ngang ngược hơn cả hắn.
Cổ và đầu Hiên Viên Võ toàn máu là máu, anh nằm cuộn tròn trên mặt đất, không hề nhúc nhích lấy một cái.
Thấy anh như vậy, Đường Hoan nghĩ thầm: vốn là một kẻ ngốc, đừng có ăn đòn xong lại trở nên ngốc hơn đấy nhé!
“Còn đứng im đấy làm gì? Nhanh đi mời Lý thái y tới đây!”
Không kiên nhân, Đường Hoan quát lớn với đám nha hoàn đang luống cuống tay chân bên cạnh.
Ngay sau đó, cô ngồi xổm xuống, kiểm tra Hiên Viên Võ xem anh có bị thương nặng hay không. Chàng ngốc này da dày thịt béo, bị thương một chút chắc cũng không có vấn đề gì, chỉ sợ đầu anh bị đánh hỏng mà thôi!
Trước mắt mơ mơ hồ hồ, Hiên Viên Võ cảm thấy đầu óc cứ ong ong. Anh ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người tiểu quận chúa, hình như cô đang ở cạnh anh. Khi Đường Hoan huơ huơ tay trước mặt anh, xem anh còn ý thức hay không thì anh đã vươn tay, túm lấy cổ tay cô. Sau đó, anh khó khăn giải thích: “Tiểu Quận chúa, không phải ta không đánh lại bọn họ… Cha nói không thể gây phiền phức cho nàng, không phải ta không đánh lại bọn họ, nàng đừng tức giận……”
Việc anh sợ nhất là tiểu Quận chúa tức giận, anh sợ cô cảm thấy anh vô dụng. Bởi vì, kẻ vô dụng sẽ bị ném tới một sân viện hẻo lánh.
[1]kiều quý: kiều: yêu kiều/mềm mại/yếu ớt/… quý: cao quý.