San San bật dậy tóm mạnh tay anh giữ chặt xoay người anh lại gào lên, Dạ Minh quay lại nhìn cô ánh mắt có chút ánh sáng rồi vụt biến mất làm cô khó hiểu hỏi:
- Tôi không nghe nhầm! Anh mới gọi tôi là Doanh Doanh!
Dạ Minh cười nhạt một cái nắm ngược lại tay cô nói:
- Phải, tôi gọi em là Doanh Doanh! Thì sao?
Cô cứng họng... Cái kiểu vừa cãi cùn vừa hỏi ngược lại làm cô muốn hùng hổ cũng không được, mãi mới nói thành lời:
- Anh... tại sao lại gọi tôi là Doanh Doanh...?
Dạ Minh nhìn cô chằm chằm không nói gì, cô vẫn đang cố phân tích trong đầu anh ta tại sao biết cô là Doanh Doanh.
- Tôi là Dạ Minh.
- Ai chả biết anh là Dạ Minh!
San San trả lời trong thần tốc, làm anh dở khóc dở cười... Ý anh không phải là Dạ Minh của thân xác này! Cô đang sắp xếp lại đầu óc suy nghĩ một lúc liền giật lùi nhẹ, trong ánh mắt có chút hoảng sợ...
- Anh là Dạ Minh... Kia...?
Cái từ Kia cô cũng không biết miêu tả ra sao, cảm giác họng lúc này đắng rát có, sợ hãi cũng có. Cô nhận ra giấc mơ kia như chính là sự thật một lần nữa xảy ra, vội ngồi xuống giường cho tay xuống dưới gối cầm lấy con dao thật chặt...
Mọi hoạt động này của cô lọt thẳng vào mắt của anh, Dạ Minh thở dài không đi lại gần bởi vì anh cảm nhận được sát khí. Cô không phải lúc nào cũng lộ ra sát khí dù giết người cô cũng ít để lộ sát khí bởi vì cô che giấu rất giỏi, trừ khi cô đang sơ ý và sợ hãi...
Thật ra San San vẫn chưa tin tưởng anh là người cũ kia nhưng khi hỏi anh lại không hề phủ nhận, cô khó khăn nuốt xuống nước miếng cho họng đỡ khô rát, bật tiếng nói có chút run rẩy khó nhận ra:
- Tại sao anh không trả lời tôi?
Anh nhìn cô một lúc lâu, lâu đến mức làm cô tưởng sẽ không bao giờ nghe được tiếng nói khủng khiếp đấy:
- Đúng, anh là Dạ Minh.
Cô run rẩy kịch liệt, nắm chặt lấy con dao dưới gối cố gắng nói:
- Cút.
- Doanh Doanh, nghe anh nói... - Dạ Minh bước lại gần
- Tôi nói anh cút!!!! - San San vội vàng giơ con dao lên chĩa thẳng vào mặt Dạ Minh làm anh ngạc nhiên.
Anh lại bước lại gần một bước, cô hoảng hốt kề con dao vào cổ mình nói:
- Anh lại gần nữa tôi sẽ tự sát!
- Đừng! - Dạ Minh cuối cùng cũng dừng lại ánh mắt có chút rối loạn nhìn chiếc cổ trắng nõm đã bị lún xuống nhỏ từng giọt máu xuống....
Cô thở phào một cái khi thấy anh dừng không bước lại gần cô nữa, dần bình tĩnh nói:
- Cút ra ngoài cho tôi! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!
Anh vẫn đứng bất động nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt hỗn độn đau thương buồn phiền làm cô không thể tiếp tục nhìn anh nữa, thấy một lúc lâu anh không rời đi liền nhấn mạnh tay con dao hơn, máu mới dừng lại đã chảy hàng dòng nhiều hơn.
Ánh mắt Dạ Minh sắc lạnh lại nghiến răng:
- Chính là em ép tôi phải làm điều này!
San San còn ngẩn ngơ khi anh nói vậy thì Dạ Minh đã nhanh chóng chạy lại cầm vào lưỡi dao giật ra để đảm bảo cô không thể nhấn mạnh nữa, con dao rơi xuống đất hòa trộn máu của cô lẫn máu của anh tạo thành tiếng động nhỏ chạm xuống đất, cô liền bị đè xuống giường. San San như bừng tỉnh cố gắng giãy giụa với lung tung xung quanh.
- Xin em đừng làm tổn thương bản thân nữa có được không!
Dạ Minh ôm chặt cô vào lòng, dù đè lên cô nhưng cô lại không có chút nặng nề nào hiểu rằng anh đang gồng mình lên. Cô cắn mạnh vào vai anh như muốn rứt ra cả da thịt nhưng anh vẫn nhất quyết không buông cô ra... Dần dần miệng cô tràn ngậm mùi máu tanh, ánh mắt cô càng mất tiêu cự đi cào cấu anh đến móng tay muốn bung cả móng...
- Doanh Doanh... Anh yêu em... Thực sự yêu em...
Cô cứng đờ người lại, miệng thả lỏng ra quên cả cắn. Anh cảm nhận được cô dừng lại thì tiếp tục nói:
- Anh hối hận! Thực sự hối hận vì không nhận ra em là cô gái năm ấy, hối hận vì đã làm hại em mới nhận ra bản thân đã yêu em...!
San San lúc này cảm thấy buồn cười, giết người thì cũng đã giết rồi, thân xác cô lúc này có khi đã thối rữa rồi, nếu hối hận có thể quay lại thời gian thì còn cần cảnh sát, bác sĩ sao? Dạ Minh nâng khuôn mặt cô nhìn thẳng anh... Cô trấn động... Anh khóc ư...?
Những giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô làm cô vừa nãy dần bình tĩnh thì lại hoảng loạn... Trong ánh mắt của anh hoàn toàn tràn ngập đau khổ và yêu thương không thể nói thành lời, cô vô thức giơ tay lên lau nước mắt trên mặt anh.
Dạ Minh nhắm mắt lại nước mắt rơi nhiều hơn, anh không phải người hay khóc nhưng lúc này lại không thể kìm nén bản thân rơi nước mắt vì cô, giọng run run vang lên:
- Anh thực sự hận con người ngu xuẩn của anh, hận vì đã giết em, hận vì mãi mới nhận ra mình đã yêu, khi nhìn thấy em còn sống, còn mỉm cười anh cảm thấy hạnh phúc...! Anh chấp nhận em không nhận ra anh, mãi bên em để bảo vệ em... Lúc em được Dụ Nguyên ôm về nhà hay em đồng ý qua lại với Minh Dạ Nguyệt, anh đã luôn đợi em trước cổng một cách mù quáng, anh điên rồi! Anh...
Nước mắt lúc này rơi càng nhiều, rơi đến mức trái tim đau đớn của San San càng thêm đau đớn... Cô hôn nhẹ lên giọt nước mắt đang rơi của anh...
Thật mặn...! Cô lâu lắm không cảm nhận được vị mặn mà đau khổ như vậy.... San san nhìn vào đôi mắt kia...
Cô hôn bờ môi ấy, hòa quyện nước mắt và máu... Buổi tối hôm đấy.... Một tình yêu vốn tưởng đã chết, héo tàn bỗng chốc lại nở rực rỡ... Rực rỡ đến khuynh thành.....!